“Không nghĩ tới nhanh như vậy lại thấy được dưa chuột.” Ánh mắt An Bình lưu luyến nhìn mảnh đất này, sợ chính mình một khi không để ý tới, những gì trước mắt sẽ biến mất.
“Hóa ra dưa chuột là trưởng thành như vậy a.” An Tâm lại chú ý đến điều khác, hắn hứng thú nhìn chằm chằm mấy quả dưa chuột nhỏ chỉ bằng ngón tay, phía trên còn lưu lại một ít hoa màu vàng, rõ ràng là mới ra quả.
Tâm tư Viên Hạo xoay chuyển, muốn ở trong lòng nghĩ ra được lời nói làm cho hai huynh đệ này tin phục, cậu không thể nói cho hai người biết, đây là không gian tùy thân của cậu. Hiện tại làm sao có thời gian quản hai người bọn họ nghĩ như thế nào về mảnh đất này.
“Chíp chíp.” Mấy con gà con thấy Viên Hạo, hưng phấn kêu lên. Viên Hạo đã vài ngày không tới không gian nên không uy chúng nó ăn gì cả.
An Bình cùng An Tâm bị âm thanh này làm giật mình, không thể tin được nhất tề quay người lại, trợn mắt há mồm nhìn đàn gà con cách đấy không xa. Nhóm gà con bị Viên Hạo dùng lưới làm thành một hàng rào vây quanh chỗ cây cam, ngày thường nhóm gà con thường bới sâu trên bãi cỏ, mổ mổ mấy ngọn cỏ, khi nào rảnh thì Viên Hạo cho bọn chúng ăn chút thóc hoặc lúa mạch, thỉnh thoảng cũng đem một ít thứ không ăn nữa cho chúng ăn hoặc đùa nghịch.
“Đây có phải là gà không?” An Tâm lắp bắp hỏi. Cậu vẫn là người đầu tiên nhìn thấy có người nuôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-phon-dien-thi-dai-thoi-dai-sinh-san-vo-tinh/2067249/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.