Anh Jin vừa lẽo đẽo đi theo Gi Gi vừa nói: “Gặp được em anh mừng quá, anh cứ tưởng mình bị lạc trong này luôn rồi chứ. Bọn anh lẩn quẩn ở nơi này từ sáng đến giờ mà vẫn không tìm được lối ra. Em biết lối ra không Gi Gi?”
Gi Gi dừng lại nói: “Nơi này sương mù dày đặt khiến mọi người không xác định được phương hướng. Anh có biết người xưa có thể xác định phương hướng theo hướng gió, bây giờ chúng ta cứ thử xem. Mùa này có gió mùa Đông Bắc, thổi từ hướng này sang hướng này, anh có nghe tiếng gió đập vào vách đá không? Doanh trại ở hướng Tây Nam tức là hướng ngược lại, chúng ta cứ đi ngược hướng gió là về tới doanh trại.”
Anh Jin vô cùng mừng rỡ, vừa đưa tay chỉ vừa nói: “Hay quá Gi Gi, vậy mà anh không nghĩ ra. Bây giờ chúng ta đi hướng này về hả?”
RM gật gù cảm phục: “Gi Gi là người có khả năng cảm âm tuyệt đối nên lời anh ấy nói chắc chắn không sai. Nhưng mà Gi Gi nè, làm sao anh tìm ra được bọn em vậy? Sương mù dày đặt như vậy, cách hai mét đã không nhìn thấy gì rồi.”
Gi Gi bình thản tiếp tục giảng giải: “Em có biết ngày xưa khi khoa học chưa phát triển, người lính đi trinh sát chỉ dựa vào việc lắng nghe tiếng chân trên mặt đất thì đã có thể đoán biết số lượng quân địch không?”
Quả là trong sách có viết chuyện này, RM gật đầu trầm trồ: “Wow, thật là lợi hại nha, em thật ngưỡng mộ anh.”
Anh Jin ồ lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-nhat-duoc-idol/1095171/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.