Mới hơn mười giờ tối mà căn nhà trọ đã trở nên yên tĩnh, vắng vẻ. Tất cả khách trọ đều đã trở về phòng của mình. Căn nhà trọ cũ kỹ như đang chìm vào giấc ngủ say, yên tĩnh lạ thường. Những bóng đèn lớn cũng đã tắt hết, chỉ còn những bóng đèn vàng nhỏ mù mờ không đủ chiếu sáng dọc theo lối đi càng làm cho không khí nơi này tăng thêm sự bí ẩn.
Choi Won Kyung uống thuốc hạ sốt vào thì từ từ chìm vào giấc ngủ. Không biết anh đã ngủ được bao lâu, trong giấc ngủ chập chờn bỗng anh nghe có tiếng gõ cửa phòng, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên không nhanh không chậm trong không gian im lặng.
Tiếng gõ cửa càng lúc càng rõ ràng, Choi Won Kyung bị tiếng gõ cửa làm cho tỉnh giấc. Anh bực bội lên tiếng hỏi: “Ai đó?”
Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng gõ cửa phòng vẫn rất nhịp nhàng đều đặn. Lần này thì Choi Won Kyung hỏi lớn tiếng hơn: “Ai đó?”
Vẫn không có tiếng trả lời, Choi Won Kyung đành đứng dậy ra mở cửa nhìn ra ngoài. Ngoài hành lang là ánh đèn vàng mờ mờ ảo ảo, không có ai hết.
Choi Won Kyung trở lại giường nằm, nhưng chưa được năm phút thì tiếng gõ cửa phòng lại vang lên nhịp nhàng. Chắc anh điên mất, anh đứng dậy ra mở cửa đi dọc theo hành lang, cũng không thấy ai cả. Anh đi xuống cầu thang, định tới quầy lễ tân để than phiền nhưng cũng không thấy ai cả.
Choi Won Kyung nhủ thầm ‘phục vụ gì mà kém cỏi, nhà trọ chẳng khác gì nhà hoang’,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-nhat-duoc-idol/1095106/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.