Chương trước
Chương sau
Tác giả: Thơ Thơ
Sao Kim cúi đầu suy nghĩ, cô cố gắng nhớ lại, hình như cô nghe được trong giấc mơ. Không lẽ giấc mơ của cô chính là điềm báo trước tương lai sao? Trong giấc mơ, sau khi anh hát xong bài này thì cúi đầu nhẹ nhàng hôn cô. Nếu giấc mơ là điềm báo trước, vậy thì cô đã bỏ qua cơ hội tốt rồi. Lẽ ra cô không nên cắt ngang như vậy, không biết anh ấy có định hôn mình không? Suy nghĩ về nụ hôn với Jimin khiến cô đỏ mặt, cúi đầu bối rối.
Jimin thấy cô bối rối e thẹn thì lại nghĩ khác, có khi nào chính anh Gi Gi đã hát cho cô ta nghe không? Tại sao cô ta không nhắc gì tới anh ấy? Tại sao thái độ của cô ta kỳ lạ như vậy? Có khi nào giữa bọn họ có gì mờ ám không? A, có mùi bát quái ở đây. Không được, mình phải bí mật điều tra mới được.
Sao Kim rụt rè lên tiếng: “Hay là anh cứ hát tiếp đi Jimin, em thích nghe anh hát lắm.”
Nhưng Jimin đã nhận ra lúc nãy khi Sao Kim hát tiếp lời anh, giai điệu có chút khác so với phiên bản của anh, có vẻ chậm rãi sâu lắng hơn. Anh muốn trở về hỏi lại Gi Gi đã, vì vậy anh nói: “Bài hát này vẫn còn đang trong giai đoạn chỉnh sửa chưa hoàn chỉnh. Hay là để tôi hát bài khác tặng cho cô nhé.”
Sao Kim ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ, anh hát bài nào em cũng đều thích hết.”
Đột nhiên, cửa phòng bật mở ra, Ngọc chạy ào vào. Cô dừng lại thở hổn hển lấy sức, mệt chết cô rồi, cũng may là Jimin chưa đi.
Ngọc vuốt lại mái tóc, chỉnh lại trang phục rồi nghiêng người cúi chào Jimin: “Em chào anh ạ! Em là Ngọc, chị họ của Sao Kim. Rất vui được gặp anh.”
Chào xong cô niềm nở đưa tay ra để bắt tay anh. Khác với Gi Gi, thái độ của Jimin rất hòa nhã lịch sự. Mặc dù Jimin có hứa với Gi Gi sẽ không nói chuyện quá nhiều với Sao Kim, nhưng Ngọc thì khác. Gi Gi không có nhắc gì đến Ngọc nên anh có thể thoải mái hơn, có thể phô diễn hết vẻ dễ thương đáng yêu của mình rồi.
Ngọc thấy Jimin vui vẻ nhiệt tình thì không khỏi dấy lên hy vọng. Cô không hiểu rằng bản tính Gi Gi lạnh lùng lại ghét các hành động thân mật, cho dù đối với người thân cũng thế. Jimin vui vẻ với cô thì chỉ đơn giản là tính cách chứ không nói lên điều gì cả. Không khí trong phòng trở nên náo nhiệt hẳn lên, Ngọc rất biết cách khoấy động bầu không khí. Khi Ngọc biết Jimin đến đây để hát cho Sao Kim nghe, cô không khỏi khó chịu vì ghen tỵ. Nhưng Ngọc không để lộ ra ngoài, cô hào hứng nói: “Vậy anh hát bài Promise cho em nghe đi, em cực kỳ thích đó.”
Jimin đồng ý ngay lập tức, anh cất cao tiếng hát trong trẻo làm say đắm lòng người. Trong lúc nói chuyện với Ngọc, Jimin vẫn âm thầm quan sát Sao Kim. Anh nhận ra Sao Kim khá nhút nhát, rụt rè, cô hầu như không nói gì. Chỉ khi anh hát, đôi mắt cô sáng lên nhìn anh say đắm. Jimin đã quá quen với ánh mắt này, có lẽ Sao Kim chỉ là một fan cuồng nhiệt. Jimin thầm nghĩ, có lẽ mình đã suy diễn quá nhiều. Gi Gi không thể nào thích một cô gái đơn thuần như vậy.
Khi Jimin vừa hát xong, Ngọc lập tức nài nỉ anh hát thêm bài nữa. Trong mắt Ngọc chỉ có Jimin, cứ như thể anh đến đây là để hát cho cô nghe, việc Jimin chìu theo hát bài mà cô gợi ý khiến cho cô vô cùng hạnh phúc. Nhưng Jimin chỉ mĩm cười xin cáo từ với lý do còn nhiều việc bận. Ngọc tiếc nuối xin chụp với Jimin một tấm hình kỷ niệm rồi lưu luyến đi theo tiễn Jimin ra tận bãi đậu xe.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Sao Kim đang ngồi ngây người ra suy nghĩ. Ban nãy cô nghe giọng hát trong trẻo cao vút của Jimin, dường như nó khác với giọng hát cô nghe được trong giấc mơ. Ngay cả giọng nói của Jimin cũng khác, bên tai cô dường như vẫn còn nghe rõ giọng nói ấm trầm tha thiết ‘Sao Kim cô hãy cố lên, cô làm được mà.’, ‘Sao Kim không được bỏ cuộc nhé!’ đã cổ vũ động viên cô lúc cô hôn mê ở dưới hố sâu. Nhưng rồi Sao Kim lắc đầu gạt bỏ mọi suy nghĩ rối rắm qua một bên, chắc chắn lúc đó cô lên cơn sốt nên không còn nhận thức rõ ràng được nữa, nhầm lẫn một chút cũng là chuyện bình thường. Dù sao thì cô cũng rất hạnh phúc vì giấc mơ đã trở thành sự thật.
...
Ngọc và Sao Kim đi dạo quanh công viên của bệnh viện. Hôm nay sức khỏe của Sao Kim đã tốt hơn khá nhiều, trên gương mặt Sao Kim đã có sắc hồng. Bác sĩ nói cô nằm viện theo dõi hai ngày nữa thì có thể xuất viện. Ngọc đi ở bên cạnh Sao Kim vẫn nói huyên thuyên về tình yêu của cô và Jimin. Mặc dù đề tài này Ngọc đã nói qua hàng chục lần rồi, nhưng cô vẫn hào hứng nói không ngớt. Sao Kim chỉ ậm ừ cho qua, đôi mắt cô lơ đãng liếc nhìn xung quanh.
Bỗng Sao Kim vội kéo Ngọc lại, Ngọc đang mải nói nên xém nữa đã va phải một bác sĩ mang khẩu trang mặt áo blu trắng đi ngang. Ở phía sau anh ta là hai người đàn ông mặc đồng phục y tá mang khẩu trang che kín mặt đang đẩy một cái băng ca được phủ kín bằng một mảnh vải trắng. Có lẽ người nằm trên băng ca là một tử thi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.