Tác giả: Thơ Thơ
Ngọc tỉnh giấc khi nắng đã lên cao, suốt đêm qua cô không ngủ được, cô cứ khóc mãi cho đến khi gần sáng mới thiếp đi. Cô vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân, nhìn thấy mình trong gương mà cô giật mình. Gương mặt cô tiều tụy, mắt cô sưng húp. Tần ngần hồi lâu cô đi lấy điện thoại báo tin dữ cho dì dượng – tức ba mẹ của Sao Kim. Đến bây giờ vẫn chưa có tin tức của Sao Kim, cô không dám giấu diếm nữa. Cô biết Sao Kim chính là báu vật vô giá trong lòng dì dượng cô.
“Dì ơi Sao Kim mất tích rồi, con đã để lạc mất Sao Kim rồi.” Chưa nói hết câu Ngọc đã bật khóc nức nở.
Bà Tâm choáng váng ngồi phịch xuống ghế gần như chết lặng. Bà cảm thấy trời đất quay cuồng, hô hấp khó khăn. Ôi, Sao Kim, con gái bé bỏng của bà.
Ông Tâm nói gần như quát: “Ngọc, con khoan khóc đã. Đã xảy ra chuyện gì, bình tĩnh nói rõ cho dượng nghe.”
“Con xin lỗi dì dượng, lỗi tại con. Con đã rủ Sao Kim đi xem thần tượng...” Ngọc vừa khóc vừa nói.
Bà Tâm ngồi trên ghế vừa khóc vừa trách móc chồng, còn ông Tâm thì lặng lẽ đến bên cửa sổ. Dáng lưng ông còng xuống, như có gánh nặng vô hình đè nặng trên vai. Chợt nghe đâu đây vang lên câu hát, gánh con gánh cả cuộc đời con ơi.
...
Sao Kim hái lá cây tết thành vòng hoa đeo cổ cho Sao Mộc, cô vừa làm vừa hát. Sao Kim vẫn còn là một cô gái mới lớn, ngây thơ vô tư.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-nhat-duoc-idol/1095061/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.