Tôi ngơ ngác bởi mấy lời hắn nói, chưa từng? Chưa từng là chưa từng thế nào? Tôi nghi hoặc hỏi lại:
" Ý anh là thế nào... Từ trước đến giờ anh... "
Thương Quân Ngôn nở nụ cười đáp:
" Tiểu Linh, vụ đâm xe đó là có thật, nhưng lúc đó cũng nhẹ thôi, việc anh mất trí nhớ chỉ là để xem em sẽ phản ứng thế nào. Nhưng buổi tối hôm ấy, thấy em buồn rồi ngủ thiếp đi trong lòng anh, anh không can tâm. "
Tôi tròn mắt nhìn hắn, sao có thể? Vậy còn mọi thứ, bố mẹ hắn, công việc thì thế nào? Tôi tiếp:
" Hai bác biết chuyện này chưa? "
Hắn gật đầu " biết rồi, anh nói cho cả bác trai và bác gái. Lúc đó anh đã nghĩ nếu anh không vờ mất trí nhớ, liệu em có theo anh trở về đây dễ dàng vậy không? ". Như thấy được thắc mắc trong mắt tôi hắn đáp:
" Công việc thì có gì? Để em trở về bên cạnh anh, việc gì anh cũng có thể đánh đổi. " Đúng vậy đối với hắn bây giờ, cô mới là quan trọng nhất. Hắn biết từ ngày cô rời khỏi hắn đã phải chịu khổ rất nhiều, tất cả những điều sau này hắn làm đều sẽ là bù đắp cho cô.
*****
Sáng hôm ấy nằm ngoài dự tính của tôi, hai bác Thượng đã sang nói chuyện với bố mẹ tôi về chuyện tổ chức hôn lễ. Tôi lia mắt sang Thượng Quan Ngôn hừ lạnh một tiếng, lẩm bẩm:
" Người ta còn chưa đồng ý lấy anh mà. "
Hắn cười nhẹ nhìn tôi khẽ vuốt tóc, hắn đã chuẩn bị thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-luot-qua-tieu-nha-dau-thay-yeu-em/1326419/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.