Tiếng đàn guitar nhẹ nhàng là thế nhưng lẫn vào đó là tiếng lòng nhè nhẹ đau thương. Tôi thút thít chui vào lòng hắn, như một đứa trẻ rồi lại nhoẻn miệng cười. Cảm giác này ấm áp thật, vừa ấm áp lại vừa đau đớn.
Khung cảnh bầu trời đêm rộng lớn hôm nay dễ khiến người ta lạc lõng, cô đơn. Thôi thì bên cạnh hắn, nhẫn lại từ từ một chút biết đâu việc nhớ lại sẽ nhanh hơn.
Còn hắn, hắn chẳng có chút phản ứng nào. Từ lúc tôi hát đến khi tôi vòng tay qua người, hắn vẫn lặng thinh như vậy. Có phải hắn thấy tôi rất tội nghiệp không, tôi với hắn bây giờ như " theo đuổi một cái bóng trong mơ " vậy. Tôi phát hiện ra, ánh mắt của hắn không còn lạnh lùng như những lần trước nữa, cũng chẳng phải ánh mắt trìu mến của những cặp đôi yêu nhau. Đêm nay, ánh mắt của hắn ngập trong sự dịu dàng giống y như hình ảnh trong tâm trí tôi bốn năm về trước. Chúng tôi cứ như vậy, lâu rất lâu. Lâu đến nỗi tôi thiếp đi trong lòng hắn lúc nào chẳng hay. Giây phút này thật bình yên.
Hôm sau.
Tiếng chuông điện thoại như thét inh ỏi. Tôi tỉnh dậy trong phòng của mình. Có lẽ vậy, có lẽ tối qua Thượng Quân Ngôn đã đưa tôi về phòng. Quái thật, hôm nay là chủ nhật, không biết ai lại gọi vào giờ này. Tôi mở máy nói với giọng uể oải:
" Alo, ai vậy ạ? "
Đầu dây bên kia trả lời:
" Thành Minh Quang đây, anh đang ở nhà hàng gần nhà A. Em ra đây được không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-luot-qua-tieu-nha-dau-thay-yeu-em/1326417/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.