Tôi lên xe của anh cái đầu nhỏ lưu luyến quay lại nhìn Thượng Quân Ngôn thấy mặt hắn tối sầm lại, Kha Lam vẫn đang ngồi cạnh mặt cứng đờ.
Tôi chẳng hiểu bây giờ bản thân đang làm gì, đang nghĩ gì. Tôi trở về nước làm gì? Sao không ở Mỹ luôn, tôi chợt nhận ra mình thật ngốc vì một người mà đánh mất cả bản thân.
" Có chuyện gì? Rõ ràng là không phải có con gì bay vào mắt em! Cho anh biết có được không? "
" Em... em... "
Anh nói cho em biết đi, em phải làm như thế nào?
" Thôi được rồi, không muốn nói thì đừng nói! Về nhà nghỉ ngơi cho tốt. "
" Vâng " - Nói rồi tôi nhìn ra ngoài cửa xe, ngắm cảnh. Đầu óc trống rỗng. Anh hỏi tôi vài câu vẩn vơ, tôi đáp qua loa rồi cả hai lại im lặng.
Đến nhà, xuống xe, anh nói:
" Được rồi, vào nhà nghỉ ngơi đi mai anh đến đón. "
" Thôi, em có thể tự đi được. Như vậy e không tiện cho lắm. "
" Cũng được. "
Đợi xe anh đi khuất tôi mới vào nhà, thầm nghĩ trái đất này thật tròn. Trở về có thể gặp được Thượng Quân Ngôn, lại có thể gặp được Doanh Thành đúng là quá tròn.
Lên phòng, tôi lôi vài quyển sách đút trong túi sách nãy mượn được của thư viện đọc tham khảo. Nãy vào thư viện chẳng học được gì, mải ngắm ai đó, tâm trí leo mây. Đọc qua rồi, lại phải vùi đầu vào làm báo cáo đến tận khuya mới được đi ngủ.
...
Sáng ra, tôi lê những bước chân vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-luot-qua-tieu-nha-dau-thay-yeu-em/1326411/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.