Nghề bác sỹ ấy à, ước mơ từ nhỏ của tôi. Lần này tôi không đi cũng là một điều đáng tiếc, chính bản thân tôi cũng thấy vậy. Nhưng biết sao được tình yêu nhiều khi mù quán thế đấy, nó lạ lùng thế đấy.
" Nhưng..."
" Anh muốn đuổi em đi đấy à " tôi nói lại Thượng Quân Ngôn.
Đường về nhà nhìn mặt hắn có vẻ đang suy tư, nghĩ ngợi một điều gì đấy hết sức sâu xa.
Về đến nhà
Không hiểu sao, chuyện vừa hồi sáng này tôi biết mà bây giờ đến cả bác gái cũng biết luôn rồi.
" Như Linh à, đó là cả sự nghiệp, cả tương lai của cháu, cháu không thể để nó vụt mất như vậy được!"
" Ứ cháu không đi đâu, cháu ở nhà với bác cơ."
Thấy tôi nhõng nhẽo thế bác nói tiếp:
" Trong nước khó phát triển lắm cháu à, năm trước Tiểu Vũ cũng từ Pháp về đấy thôi "
Tôi đúng là khô lời, ấp úng mãi trong đầu cũng nảy ý:
" Kệ cháu đi, cháu muốn làm công nhân quét rác lên sẽ ở nhà học "
Có vẻ bác gái đã rơi vào tình trạng sa mạc lời như tôi lúc nãy chỉ quay ra lắc đầu với Thượng Quân Ngôn.
Tôi lủng lẳng đeo cặp mang lên phòng, và đương nhiên Thượng Quân Ngôn cung theo đuôi tôi.
Chiều hôm ấy, Thượng Quân Ngôn tới bệnh viện, nghe đâu hôm nay Kha Lam đến thực tập.
Từ lúc hắn đi tôi cũng cảm thấy bồn chồn lắm, không hiểu sau bữa tiệc sinh thần hôm ấy còn chuyện gì sảy ra không.
Và một sự kiện quan trọng không thể kém đó là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-luot-qua-tieu-nha-dau-thay-yeu-em/1326403/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.