Cứ thế sau khi ăn cơm xong chúc hai bác ngủ ngon rồi tôi lại leo lên phòng học tiếp.
Ngồi vào bàn mà càng nhìn càng buồn ngủ càng nhìn càng chẳng hiểu mống gì.
Còn hắn thì cứ thản nhiên ngồi trên giường bấm bấm máy tính.
Hừ! Ra đề dễ nhỉ.
Tôi gấp sách lờ đờ leo lên giường chùm chăn lại.
" Sao thế không học nữa à ".
Hắn nhíu mày.
Tôi cũng chẳng buồn trả lời hắn.
Khung khí trong phòng cứ chìm dần vào im lặng chỉ có tiếng bàn tay ai lách tách bên máy tính.
Cứ thế tôi ngủ thiếp đi.
Ánh nắng chiếu qua cửa sổ, xuyên thẳng vào mắt khiến tôi giật mình tỉnh dậy.
Đã ... đã 7: 05 rồi. Chết 7: 30 vào phòng thi rồi. Nhìn quay đã chẳng thấy hắn đâu nữa. Híc, cái tên hách dịch này sao không gọi tôi dậy chứ.
Tôi mở cửa tủ lấy đồng phục ra rồi chạy đến mở cửa phòng tắm.
Lấy cái típ đánh răng ra tôi mắt nhắm mắt mở nhìn ra bên cạnh. Hắn... hắn đang thay quần áo kìa.
Chẳng... chẳng lẽ hắn cũng dậy muộn.
" Aaaaaaaaaaa! ".
Cái tên này nếu muốn thay đồ thì phải khóa cửa lại chứ, thật là hết biết.
Cầm đồng phục bay ra khỏi phòng đóng sầm cửa lại.
Tôi đỏ mặt chạy sang phòng đọc sách dùng phòng tắm bên ấy.
Đến trường.
Phương Phương chạy đến bên cạnh tôi " Thế nào tối qua có ôn được gì không! ".
" Chút, chút! ".
" Hầy, thế là được rồi tẹo cố gắng lên nha, vì tương lai của cậu, vì... ".
Tôi: "...".
" Thôi tớ vào phòng thi đây! Tẹo gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-luot-qua-tieu-nha-dau-thay-yeu-em/1326396/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.