Tôi bất giác rút điện thoại ra, nơi mỏm đá gần đỉnh núi thế này... có sóng.
Mấy bạn ở lớp thật là biết cách quan tâm, nhất là mấy đứa bạn thân.
... ba mươi cuộc gọi bị nhỡ và mười tin nhắn.
Lúc đầu tôi còn tự mình cảm thấy ấm lòng không ngờ mình quan trọng với mọi người như thế.
Cái cảm giác ấm lòng chợt tiêu tan khi tôi mở hộp thư đến.
" Có phải cậu ở cùng thầy Thượng? ".
" Bình thường tớ thấy cậu hay xui xẻo không ngờ may mắn lại mỉm cười với cậu ".
" A aaaaaaaaa, tớ cũng muốn bị.lạc ".
" Thầy Thượng có sao không đấy! ".
Mặt tôi biến sắc rất khó coi , tại sao lại như thế! Tôi bị lạc chứ đâu phải hắn.
Đúng là lũ " trọng sắc khinh bạn "!.
Tôi nhìn tới một khoảng không xa xa. Ngồi ngắm ánh bình minh thả gió thêm chút nữa mục đích để quên hết muộn phiền, thật sự rất thoải mái.
" Đi tiếp thôi ngồi như này đủ rồi ". Tôi hắng giọng nói.
" Ừ ".
Tôi leo lên lưng hắn chẳng có tý ngại ngùng gì, có lẽ là... quen rồi.
Con đường của buổi sáng sớm mát mẻ , không khí cũng rất tốt. Cứ đi được một quãng hắn lại thả tôi xuống chỉ cho xem một thứ được gọi là " thảo mộc ".
Tôi rất muốn học hỏi mấy thứ này, cơ mà không ngờ hắn lại biết nhiều đến như thế!.
" Thôi để em tự đi cũng được, từ tối hôm qua đến giờ đỡ hơn nhiều rồi. Không lát nữa về đến nơi mất công mấy bạn ấy lại nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-luot-qua-tieu-nha-dau-thay-yeu-em/1326391/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.