Nghe cái tên ấy lại khiến tôi nhớ hắn mặt tôi đỏ bừng cả lên. Nếu lần này lớp tôi đi cùng hắn thì nhất định phải đụng mặt nhau! Tôi không muốn. Dù hắn không biết có khi cũng chẳng màng đến nụ hôn ấy nhưng tôi thì....
" Tớ không đi đâu, các cậu đi vui vẻ ha ".
" Cái gì! Năm nay là năm cuối đấy, cậu phải đi ".
Chưa nói dứt lời Hà Chi và Phương Phương đã nhìn tôi bằng cái ánh mắt gần như là muốn thiêu sống con người ta.
Tôi: "...".
" Tớ không đi, nhất định không đi đâu, các cậu đừng ép tớ ".
" Sao năm nay cậu quỷ dị thế kia, mọi năm nghe đến đi chơi là vui lắm cơ mà xung phong đi đầu lớp mà giờ lại như vậy ". Hạ Chi nói, nó đúng là người hiểu tôi cơ mà tôi... tôi.
Phương Phương ngắt lời " Chẳng lẽ cậu bị bệnh ".
Hạ Chi ngắt lời:" Thôi đúng rồi, chắc cậu ấy mắc bệnh xương khớp trầm trọng, sáng nay tớ cậu ấy đi lại nhìn có vẻ khó khăn.
" Ôi, khổ thân mới bé thế này mà đã mắc bệnh xương khớp ".
Chúng nó tỏ ra vô cùng đồng cảm, mắt rơm rớm nước mắt.
Tôi: "...".
" Tớ không có ". Tôi hét ầm lên.
Sở dĩ tôi đi lại khó khăn như vậy là vì phải nhìn trước ngó sau sợ phải gặp Thượng Quân Ngôn.
" Thôi được rồi, các cậu đừng nhìn tớ với ánh mắt ấy. Tớ đi, tớ đi, nhưng với một điều kiện. "
Chúng nó chẳng nói gì, chỉ nhìn tôi gật gật, ánh mắt mong chờ.
Hừ, nhà chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-luot-qua-tieu-nha-dau-thay-yeu-em/1326388/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.