Cuối tuần Gió lại ghé qua thăm mẹ, khi ra về mẹ gói cho cô cả đống thức ăn và trái cây mang về. Gió không về ngay mà chỉ vòng một vòng quanh khu nhà mình lớn lên, rồi quay trở lại ngồi ở ghế đá công viên trước nhà mẹ, cô nhìn vào căn nhà của mình, lúc này mẹ đang cắm hoa cho khách hàng, cô nhận ra bệnh tật làm mẹ ngày càng gầy yếu nhưng mắt mẹ vẫn lấp lánh hạnh phúc khi nhìn vào cô. Nhà Khánh và nhà mẹ đẻ của cô cũng không xa lắm, chỉ hơn nửa tiếng đồng hồ chạy xe máy, hầu như ngày nào cũng ghé qua thăm mẹ hết nhưng thật kì lạ, lúc nào trong lòng Gió cũng thấy nhớ nhà đến da diết. Thì ra nỗi nhớ được hình thành không phải do khoảng cách địa lý mà là do khoảng cách trong lòng mà ra.
Cô luôn hoài niệm đến quãng thời gian vui vẻ, tự do sống với mẹ, khoảng thời gian cùng đến trường với Ngọc Lan và Văn Nguyễn, những ngày làm mèo lười nằm tắm nắng cùng Nhoi, sự hoài niệm ấy len vào những giấc mơ của cô từng đêm để rồi khi thức dậy vào buổi sáng cô nhận ra mình đang ở nơi mình chưa từng thuộc về.
Nhức nhối.
Ngồi một mình cho tới khi nắng buổi trưa ngày càng gay gắt hơn thì Gió mới chạy về nhà chồng. Về tới nhà, cô tính vào nhà bếp uống ly nước thì thấy trên ghế sa lông trong phòng khách có một chị gái trông lớn tuổi hơn Gió, gương mặt trang điểm đậm đang nằm dài coi ti vi, trên người chỉ mặc chiếc quần jean ngắn đến nỗi không thể ngắn hơn nữa và một cái áo ngực đen, dưới sàn nhà là chiếc áo thun hai dây vứt lăn lốc, nhìn thấy Gió, cô ta không hề cảm thấy ngượng ngùng trong tình trạng thiếu vải của mình, chỉ đưa mắt nhìn cô đánh giá:
- Ai vậy?
Cô ta cất tiếng hỏi Gió như là chủ nhà đang hỏi người lạ. Nhìn tấm hình cưới hai vợ chồng chụp chung sau lưng Gió, cô ta như chợt hiểu ra mình đang nói chuyện với ai, mỉm cười mỉa mai, đắc ý kêu to lên:
- Anh Khánh, vợ anh về rồi này – Sau đó quay sang hào hứng nói tiếp với Gió – Này em gái, em phải cám ơn chị vì chị cho chồng em thứ em không thể cho anh ta.
Đúng thế, Khánh ngoại tình. Sau đó, hắn còn ngang nhiên dắt những cô tình nhân của hắn về, bạn gái của hắn thì đủ loại người, đủ lứa tuổi: cô sinh viên, nữ đồng nghiệp, gái quán bar, thậm chí là đối tác khách hàng đã có chồng con, … điểm chung ở họ là đều nhìn cô bằng gương mặt diễu cợt, biểu hiện như kẻ chiến thắng. Có phải các bạn đang thắc mắc lúc đó Gió cảm thấy gì đúng không? Cô không cảm thấy gì cả, không tức giận, không ghen tuông, không xấu hổ, bạn có được cảm giác gì với những người lạ bạn lướt qua trên đường hằng ngày.
Khánh biến ngôi nhà thành khách sạn tình yêu của riêng hắn, gần như là hằng đêm Khánh đưa các người tình của hắn về qua đêm. Ở trong phòng mình, cô vẫn có thể nghe thấy hàng trăm tiếng động, âm thanh phát ra từ phòng làm việc của hắn, sao lại không khi hắn cố tình muốn cô phải nghe. Những lúc ấy, cô lại bật những đoạn ghi âm mà Nam cho cô lên. Trong quá trình đi chụp ngoại cảnh, Nam ghi âm rất nhiều tiếng nói của thiên nhiên: tiếng mưa rừng, tiếng gió thổi xôn xao trên các đỉnh núi cao chót vót, tiếng ve kêu mùa hè, tiếng suối chảy róc rách, tiếng chim hót, tiếng hò của người lái đò, tiếng chuông ngân vang trong chùa, … Biết dạo này cô khó ngủ nên Nam làm riêng một đoạn ghi âm thật dài dành tặng cho Gió, chỉ có vậy mới giúp cô cảm thấy được xoa dịu đi một chút, để tiếp tục bấu víu vào nơi cô biết mình không thuộc về, chưa từng thuộc về.
Sáng ra cô xuống nhà bếp thì gặp một cô gái, một trong số những người tình của chồng cô, đang ngồi hút thuốc một mình trên bàn ăn, mắt vô hồn nhìn vô định vào làn khói trắng, thấy Gió cô ta hơi bất ngờ, vội vàng dập tắt điếu thuốc vào gạt tàn:
- Khánh nói cô ngủ lại ở nhà mẹ, nên tưởng cô không có ở nhà.
Im lặng vài giây.
- Uhm, tôi đi ngay đây.
Nói đến đây cô gái bỗng ho khan, Gió vội lấy một ly nước đưa cho cô gái, cô gái mở to đôi mắt tròn nhìn Gió, lưỡng lự vài giây rồi cầm lấy ly nước uống hết. Rồi vội vàng ra bồn rửa chén lấy xà bông rửa sạch cái ly.
- Không thấy tôi bẩn sao? Nhiều người khác thường kinh tởm tôi và nói tôi không sạch sẽ.
Gió có thể cảm nhận được trong lời nói của cô gái có đôi chút tủi thân.
- Cô bị bệnh truyền nhiễm sao?
- Không.
- Hay do cô lười tắm? Hay cô bị bệnh về răng miệng?
- Cũng không phải.
- Vậy thì không có lý do gì tôi thấy cô bẩn cả.
Nghe Gió nói thế thì cô gái khẽ mỉm cười trong vô thức. Cô gái cũng tính là sẽ đi ngay nhưng không hiểu sao Gió tạo cho cô cảm giác khá thoải mái khi nói chuyện, không giống như bất kì ai cô từng tiếp xúc trước kia. Cô là gái nhảy, một tên gọi hoa mĩ, nói tránh cho cái danh xưng làm cave cao cấp của mình. Cô cũng từng chứng kiến rất nhiều người chị em cùng nghề với mình bị các bà vợ hoặc tình nhân khác đánh ghen khủng khiếp, nên cô cũng tự tạo ra sự an toàn cho bản thân, tránh ồn ào và quá phô trương, tránh gặp mặt và gây hấn với vợ của khách hàng vì dù cho có thế nào đi chăng nữa, bọn đàn ông ấy không phải là của cô và nếu có bị đánh ghen thì sẽ chẳng có ai ra tay giúp đỡ cô đâu. Dù cũng đã biết sơ về Gió qua những lời lải nhải của Khánh nhưng trong hoàn cảnh này, cô cũng chưa bao giờ nghĩ đến mình không bị đánh chửi hay khinh rẻ gì cả, điều mà từ lâu cô đã quen, thay vào đó ánh mắt và thái độ Gió dành cho cô rất bình thản, tự nhiên như với mọi người.
- Cô thật kỳ lạ, tính cách của cô … nói sao nhỉ, thật khác.
- Cô cũng vậy, trong các “cô bạn” của Khánh, cô là người “hiền” nhất.
- “Hiền” ư? Tôi mà “hiền” sao? Chưa ai nói với tôi điều như vậy. Chắc hẳn những con Khánh dẫn về toàn là phù thủy nhỉ.
Hai người mải nói chuyện với nhau nên không phát hiện ra Khánh tựa cửa đứng nhìn nãy giờ. Khi Khánh xuống dưới nhà tìm đồ ăn sáng thì chứng kiến cảnh tượng lạ đời này, vợ và người tình của hắn đang nói chuyện rất hòa thuận, giống như hai cô bạn gái ngồi tám chuyện mọi thứ trên trời dưới đất với nhau. Như nhà người khác thì nãy giờ đã có màn lột đồ đánh ghen tập thể và không lâu sau đó đoạn clip đó sẽ được phát tán trên mạng với lượt xem cao ngất ngưởng rồi. Thường thì hắn thấy cô thờ ơ với những người theo hắn về, thậm chí bị khích tướng, mỉa mai cô vẫn không có biểu hiện gì cả. Nó làm hắn thấy tò mò không biết hai người nói gì với nhau và khó chịu vì sự bình thản của cả hai, giống như hắn không quan trọng đủ để hai người ghen lên vì hắn, giành giật hắn, mà từ trước đến giờ những người phụ nữ xung quanh hắn ghen tuông vì hắn cũng không ít.
Hắn nhếch mép cười méo xệch, đi về phía cô gái, ôm ngang eo cô tình nhân và hôn lên má cô gái, giọng nói như ra lệnh:
- Này, còn đứng đó làm gì, đi nấu cái gì cho bọn tôi ăn sáng đi chứ, cô làm vợ như vậy đó sao. Đừng để người khác đánh giá tôi không biết dạy vợ.
Có cảm tình với Gió, cô gái nói đỡ cho Gió:
- Không cần đâu anh, em về ngay bây giờ mà.
- Im miệng lại và làm theo tôi muốn. Tôi trả tiền cho cô không phải để cô cãi lại tôi.
Nghe hắn quát xong, cô gái liền im lặng không nói thêm gì nữa, Khánh hài lòng:
- Tốt. Đàn bà phải ngoan ngoãn nghe lời thì mới được thương yêu chứ. Thứ đàn bà giống như khúc gỗ thì chẳng có thằng chồng nào mê được. Không hài lòng thì tôi phải ra bên ngoài tìm “phở”, nhiều lúc chính các cô cũng tự nguyện tự tìm đến với tôi đó thôi, mà đàn ông bọn tôi có ngoại tình thì cũng là chuyện bình thường, ngày nay thằng nào mà chẳng thế … v…v
Mục đích tuôn ra một loạt những lời khó nghe để chọc giận Gió, nói xong Khánh quay đầu nhìn lại để chứng kiến sự tức giận của cô như trong sự tưởng tượng của mình và để tiếp tục ra lệnh cho cô thì … Gió không còn đứng đó nữa, trên bàn ăn chỉ có hai gói mì ăn liền Gió để sẵn trên bàn, một gói trong đó còn là mì dành cho trẻ em và được Gió cố tình để bên phía Khánh. Cô gái nhân tình trong vòng tay Khánh cứ tủm tỉm cười, mắt nhìn vào gói mì nhỏ.
- Cô ta đâu rồi?
- Chị ấy đi nãy giờ, lúc anh đang nói say sưa, chắc là đi làm.
- Sao cô không nói cho tôi biết hả?
- Vì anh bảo em im miệng và anh thích những người nghe lời mình. Àh, trước khi đi chị ấy nói chúc anh ăn ngon miệng, cái này hợp với khẩu vị của anh lắm đó.
Khánh cứng họng, suy nghĩ trong hắn: “Mẹ kiếp, chỉ có trẻ em mới ăn mì trẻ em, ý cô ta ám chỉ mình trẻ con, mà cái gói mì trẻ em đó làm cái quái nào ở trong nhà mình được cơ chứ”.
Với Khánh, lúc này ngôi nhà như khách sạn tình yêu thì với Gió, cô cũng chỉ là khách trọ trong đó, cô có thể bỏ đi lúc cô muốn, mà cũng tại Khánh nói nhiều quá, tạo cơ hội và thời gian đủ cho cô chuồn đi.
Vừa tới nơi làm việc, Gió liền nhắn tin cho Quỷ Con:
- Gói mì ăn liền hôm bữa em giới thiệu với chị ăn ngon lắm, chị rất thích, bữa nào hai chị em mình mua nữa nhé.
- Thấy chưa em nói rồi mà, mì đó vừa đẹp mắt vừa ngon, mấy đứa em nhà em đứa nào cũng thích.
Giữa giờ nghỉ trưa, cô còn tiếp tục nhận được hình của mèo Nhoi do cô gái đang nuôi em ấy gửi cho nữa chứ, tính ra hôm nay không phải là một ngày tệ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]