Huỳnh Ngọc Trà Mi hiện tại đang là một học sinh lớp 12 của một trường cấp 3 bình thường và là người thuộc tips không quá khó gần, nhưng không dễ thân.
Trong lớp học cô giữ một vị trí khá quan trọng chính là Lớp Phó Học Tập đại nhân của cả lớp dù chỉ là một lớp phó nhưng chính là quyền lực vô đối chẳng ai bằng. Nhưng có điều cô nàng này lại sống theo kiểu không muốn tiếp xúc nhiều với thế giới bên ngoài. Lúc bình thường đã rất ít khi tiếp xúc với những người hàng xóm xung quanh của mình bây giờ thì Trà Mi đã là học sinh cuối cấp rồi lại còn ngày càng ít tiếp xúc với người khác hơn nữa.
Nói là không tiếp xúc thì cũng không đúng mà không thể tiếp xúc được bởi vì những người xung quanh cô điều lớn tuổi hơn và có khi con hay cháu của họ thì cũng khoảng bằng cô, nhỏ hơn hoặc lớn hơn nhưng không phù hợp thì cũng không thể nào chơi cùng với nhau.
Sáng chủ nhật hôm nay vẫn như mọi ngày không có gì khác với mọi ngày chủ nhật bình thường chỉ khác ở chỗ là cô đang bị mẹ bắt qua nhà hàng xóm biếu một ít bánh mua từ lúc gia đình cô đi du lịch về.
“Con đừng có mà vùng vẫy với mẹ đi nhanh lên” mẹ Huỳnh từ trong phòng bếp quát vọng ra phòng khách chỗ đứa con gái của mình đang làm mình là mẩy.
“Con không đi đâu mẹ bảo bố đi đi, con chẳng qua đâu nắng lắm!” cô cũng chẳng kém cạnh gì mà la làng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-gap-vo-tinh-yeu/2922326/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.