Ra khỏi phòng phẫu thuật, Lục Phong nhanh chóng thay sang bộ đồng phục hàng ngày. Vừa ngả lưng xuống ghế trong phòng nghỉ, đôi mắt anh nặng trĩu như muốn khép lại.
"Bác sĩ Lục!"
Giọng nói gấp gáp của y tá Lưu khiến anh bừng tỉnh, vội ngồi dậy
"Có chuyện gì thế, y tá Lưu?"
"Có người muốn gặp anh"
Lục Phong cau mày, rồi theo chân y tá Lưu ra khuôn viên bệnh viện. Khi thấy người đang đứng đợi, anh hơi bất ngờ
"Chú Lâm? Chú tìm cháu à?"
Ông Lâm mỉm cười gật đầu: "Phải, chú ghé qua xem chút thôi"
Hai người chọn chiếc ghế đá dưới tán cây, không khí có chút lặng lẽ
"Chú tìm cháu có chuyện gì quan trọng sao?"
Lục Phong lên tiếng, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng trong lòng đã đoán ra phần nào
Ông Lâm trầm ngâm vài giây, rồi hỏi
"Chú đến xem công việc của cháu, không làm phiền cháu chứ?"
"Không đâu ạ, cháu cũng vừa xong ca"
Ánh mắt ông Lâm có chút ngại ngần xen lẫn lo âu. Lục Phong hiểu ý, không vòng vo
"Chú lo chuyện của cháu và Hân Nghiên phải không?"
Ông Lâm cười gượng: "Đúng vậy, làm bố chú chỉ có mỗi cô con gái. Giờ nó nói kết hôn, chú không thể không lo lắng"
Lục Phong mỉm cười, đáp bằng sự chân thành
"Nghiên Nghiên dù không phải là người tài năng nhất, nhưng sự nỗ lực và ý chí của cô ấy làm cháu rất khâm phục. Cháu thấy điều đó còn đáng quý hơn bất cứ điều gì"
Ông Lâm hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-gap-thanh-nhan-duyen/3732397/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.