Sau khi bàn bạc mọi chuyện, ai về việc nấy, Lâm Hân Nghiên trở về công ty trong tâm trạng vô cùng vui vẻ
Cô vừa bước dọc hành lang vừa khẽ mỉm cười, nụ cười ấy khiến mọi người trong công ty không khỏi xì xào
Họ chưa từng thấy Lâm tổng của họ – người luôn nghiêm nghị và ít khi để lộ cảm xúc – lại tràn đầy năng lượng thế này
"Lâm tổng hôm nay bị sao thế nhỉ?"
"Không biết nữa, nhưng thấy cười suốt từ sáng đến giờ"
.......
Những tiếng xì xào không ngớt, nhưng Lâm Hân Nghiên không quan tâm
Cô bước vào phòng làm việc, đóng cửa lại, rồi ngồi xuống ghế. Tuy nhiên, tâm trí của cô lại chẳng đặt vào đống tài liệu trước mặt
Thay vào đó, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, đôi lúc bật cười một mình như thể đọc được điều gì thú vị
Chu Bách gõ cửa bước vào, không quên mang theo tò mò
"Lâm tổng, cô ổn chứ?"
"Hả?" – Lâm Hân Nghiên ngẩng lên, vẻ ngơ ngác
"Hôm nay cô vui vẻ thế? Có chuyện gì đáng chúc mừng à?" – Chu Bách nhếch môi hỏi, ánh mắt không giấu nổi sự hiếu kỳ
Lâm Hân Nghiên cười nhẹ, đôi mắt ánh lên vẻ hạnh phúc
"Đương nhiên là có rồi. Một chuyện rất đáng để vui"
Câu trả lời úp mở càng làm Chu Bách tò mò hơn. Anh nhướng mày, cúi xuống gần hơn, cố dò xét gương mặt cô
Lâm Hân Nghiên nhận ra bản thân đang quá đỗi vô tư, liền nghiêm nghị trở lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-gap-thanh-nhan-duyen/3731199/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.