Phòng khách ngổn ngang, đồ đạc vương vãi khắp nơi
Lục Phong đưa mắt tìm kiếm bóng dáng của Lâm Hân Nghiên giọng anh cất lên, có chút lo lắng
"Lâm Hân Nghiên"
"Lâm Hân Nghiên"
Không có tiếng trả lời, anh bước nhanh hơn từ phòng khách đến phòng ngủ sau bức tường ngăn
Bất chợt anh nhìn thấy cô co người ngồi dưới chân giường, cơ thể run rẩy như chiếc lá mong manh trong gió
"Lâm Hân Nghiên"
Vẫn không đáp, Lục Phong vội bước đến đôi bàn tay chạm nhẹ lên vai cô
Nhưng ngay lập tức cô vùng vẫy, giọng yếu ớt nhưng vẫn uy lực
"Tránh ra...tránh xa tôi..."
"Bình tĩnh, là tôi! Lục Phong đây!"
Nghe tên anh cô mới không vùng vẫy, ngẩng đầu lên nhìn anh
Lúc này vì tác dụng của thuốc mặt cô đã đỏ hồng lên, mồ hôi túa ra từng giọt
Là một bác sĩ nhìn thoáng qua, anh cũng biết cô bị trúng gì
Cảm nhận được bàn tay mát lạnh của anh, Lâm Hân Nghiên dường như như tìm được chút dễ chịu
Nhưng chưa kịp nói thêm lời nào, cô bất ngờ lao vào lòng anh, đẩy anh ngã xuống giường xuống giường còn mình thì ngồi lên ngang hông anh
"Lâm Hân Nghiên tỉnh táo lại"
"Tôi...tôi khó chịu...ưm" Giọng cô lạc đi,ánh mắt rực lửa không còn chút lý trí
"Để tôi đưa cô vào phòng tắm, ngâm nước sẽ làm cô dễ chịu hơn"
"Ưm~"
Lâm Hân Nghiên không trả lời thay vào đó liền cúi xuống hôn anh
Lục Phong sững người, trái tim đập loạn nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-gap-thanh-nhan-duyen/3731197/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.