Thiên Vũ đang đứng bên cửa sổ sát đất quay lưng về phía cô nhìn khung cảnh thành phố về đêm trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó. Ánh đèn tường chiếu lên vóc người vô cùng hoàn hảo của anh, chiều cao 1 mét 85, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng được hắt lên bởi ánh đèn, ngay cả nhìn từ phía sau cũng cảm thấy vô cùng đẹp trai. Cô nhìn anh với vẻ ngạc nhiên, dường như phát hiện có người đang nhìn mình Thiên Vũ quay đầu lại chạm tới ánh mắt kinh ngạc nhìn mình của cô. Anh không nói gì, chỉ nở nụ cười nhẹ nhìn cô khiến Tuệ Nhi giật mình không kịp phản ứng gì, giống như là đi ăn trộm bị bắt gặp vậy, mãi một lát sau cô mới định thần lại:
"A..xin lỗi sếp tại tôi thấy đã muộn rồi mà trong phòng anh còn có ánh đèn nên mới vào xem thử."
"Ừ, tôi mới từ sân bay về, qua công ty lấy chút tài liệu cần xử lí." Anh khẽ gật đầu giải thích với cô, thấy cô thoáng ngạc nhiên anh hỏi:
"Sao vậy?"
"A...nhưng tôi nghe trợ lí Tần nói mai sếp mới đi công tác về..."
"Ừm dự kiến là mai tôi mới về nhưng công việc xử lí xong sớm nên về sớm hơn."
"À...thì ra là như vậy..."
"Còn em, sao giờ này còn ở đây tôi nhớ giờ tan sở cũng qua khá lâu rồi." Anh nhìn cũng khá ngạc nhiên khi giờ này cô còn ở đây.
"À tại còn một số việc chưa xong nên tôi ở lại làm cho xong không ngờ lại muộn đến như vậy rồi." Cô hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-gap-em-la-dinh-menh-cua-anh/2909867/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.