Sau khi bắt taxi về nhà vừa mở cửa bước vào Tuệ Nhi đã bị ánh mắt của mẹ con Mễ Dung nhìn mình chằm chằm như muốn ăn sống nuốt tươi cô không bằng nhưng mà cô cũng vốn đã quen với ánh mắt này rồi chỉ im lặng đi tới chỗ mẹ con bà ta ngồi chào hỏi một tiếng.
“Dì Dung...chị Tiểu Uyển.”
“Biết vác mặt về rồi à sao không đi luôn đi.” Bà ta nói giọng khinh bỉ nhìn Tuệ Nhi.
“Dạ con xin lỗi dì...”
“Cô đi đâu suốt mấy hôm nay? Điện thoại thì không liên lạc được hỏi Lương Mặc bạn cô cũng không biết cô đi đâu. Ba cô lo lắng cho cô còn sai người đi tìm cô đấy. Con gái mà bỏ nhà đi mấy hôm không về còn ra cái thể thống gì nữa.” Bà ta lớn tiếng chỉ trích cô.
“Ai nha mẹ à mẹ việc gì phải tức giận vì con nhỏ này sẽ già đi đấy.” Mễ Tiểu Uyển ở một bên lại nói thêm vào.
“Đúng vẫn là Tiểu Uyển của mẹ ngoan biết nghĩ cho mẹ.”
Tuệ Nhi nhìn một màn này cảm thấy thật giả tạo quá mà.
“Không có chuyện gì thì con xin phép lên phòng trước.” Tuệ Nhi xoay người muốn đi lên lầu thì...
“Khoan đã có chuyện tôi quên nói với cô ngày mai Tiểu Uyển đưa bạn trai về ra mắt cậu ta là con trai chủ tịch tập đoàn Mạc Thị cô liệu mà cư xử cho tốt đừng có mà mơ tưởng tới cậu ta cô không xứng đâu.’’
Cô lặng lẽ nhìn sang Mễ Tiểu Uyển chỉ thấy chị ta đang nhìn cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-gap-em-la-dinh-menh-cua-anh/2909863/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.