Hàn Thiên Nhược nhoẻn miệng cười, hạ cánh tay đang đặt trên thành ghế xuống siết lấy eo Mặc Âu. “Không sao ạ, đây chỉ là chút lòng thành của con muốn gửi đến bác trai, bác gái vì đã sinh ra được một tiểu cô nương xinh đẹp như thế này.” Anh vừa nói vừa xoa đầu cô gái nhỏ đang ngồi gặm táo.
“Âyza, ba mẹ khách khí với con rể tương lai làm gì, con nói ba mẹ nghe, thứ anh ấy không thiếu nhất chính là tiền. Một chút đồ này đối với anh ấy chẳng là gì đâu. Cho nên hai người cứ thoải mái đi, ha.”
Kiều Khả Sênh gật đầu: “Vậy thì ta cảm ơn con nhé, ta rất thích món quà quý giá này.”
“Vâng ạ.”
Kiều Lục mếu môi ngồi nhìn người nói qua người nói lại, chẳng ai cho anh chút tồn tại nào cả, anh không còn cách nào khác đành giả bộ đáng thương:
“Cháu rể tương lai ấy à, không biết cháu có quên còn một người cậu đã từng chăm sóc tiểu cô nương xinh đẹp của cháu không. Cháu không biết đâu, thật ra chăm sóc cô bé này thực sự vô cùng vất vả. Thời gia chăm con bé ta cũng sụt ngót mất hai cân. Ôi cơ thể đáng thương của tôi.”
Mặc Âu đứng dậy vỗ tay bôm bốp: “Không hổ danh là nhị thiếu gia Kiều gia, tài biện luận quá sắc bén. Tiếc là, cậu đã phạm vào một đại kỵ rất nghiêm trọng của bạn trai cháu.”
“Đại kỵ gì cơ?”
Cô cười thâm hiểm: “Chê nuôi cháu vất vả. Anh ấy nuôi cháu từ bữa sáng đến bữa trưa, bữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-gap-duoc-bao-boi/3385489/chuong-253.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.