Sau đó, Mặc Phong Dương nhận được một cái nhíu mày khó chịu từ Mặc Âu, cô còn mím môi nói: “Anh làm như thế cá của em chạy mất, nếu như vậy thì em chẳng được gặp lại nó nữa.”
Anh phì cười trước lời nói nghe có vẻ nghiêm trọng của cô bé: “Sao lại không thể gặp nữa, hôm nay chưa thấy thì hôm sau anh lại đưa em đến đây chơi, lại cùng em tìm chú cá cam đó.”
Mặc Âu nghe xong, vẻ mắt mới hòa hoãn lại, đôi lông mày nhíu chặt dần dãn xa ra, cô bé lại tiếp tục công việc truy tìm tung tích con vật nhỏ biết bơi kia, lần này hình như cô bé cúi gầm mặt xuống nước hơn lúc nãy.
Ngay khi anh định túm lấy áo Mặc Âu tránh việc cô bé sơ sẩy mà ngã xuống hồ, anh lại chẳng biết bơi. Nhưng suy nghĩ chưa kịp hành động đã nghe tiếng của em gái anh, Mặc Nhu từ xa chạy đến hét lớn: “Anh trai!”
Mặc Âu đang trong trạng thái tập trung dồn hết sự chú ý của mình vào dòng nước, đột nhiên nghe tiếng hét lớn, cô bé giật người, không kịp bấu víu vào cái gì, cứ thế bị mất quán tính mà ngã tủm vào trong lòng dòng sông, nơi sẽ chứa cá cam trong đó.
“TIỂU ÂU!!!” Nghe tiếng động lớn vang lên sau lưng, Mặc Phong Dương phản ứng nhanh quay phắt người lại, nhìn dòng nước với những gợn sóng lớn lan xa, mặt anh tái mét đi trông thấy. Anh không biết bơi, nhưng anh đâu nhớ đến điều này. Mặc Phong Dương không một chút đắn đo gieo người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-gap-duoc-bao-boi/3385482/chuong-250.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.