“Công ty Thiên Dương… Chẳng lẽ cháu là vị Tu La đeo mặt nạ kia?” Cũng chỉ có anh mới đem đếm cho ông cảm giác uy hiếp như vậy, Mặc Niên Kiệt đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Cũng dễ hiểu, thân phận của Hàn Thiên Nhược quá đặc biệt.
“Vâng.”
“Ba mẹ thấy con gái nhà mình giỏi không, đem về một chàng rể tài sắc vẹn toàn như vậy cơ mà.”
“Ai dám nói con gái mẹ không giỏi, cháu chút nữa ở lại ăn tối với gia đình chúng ta luôn cho vui.” Kiều Khả Sênh nói với Mặc Âu xong lại ân cần đưa mắt sang Hàn Thiên Nhược mời cơm. Có vẻ là bà thích chàng rể tương lai mà con gái đem về.
Mặc Niên Kiệt chưa dứt khỏi trạng thái cảm khái năng lực của Hàn Thiên Nhược nhưng cũng phụ họa theo vợ mình: “Đúng đúng, cháu ở lại dùng cơm tối với chúng ta cho vui. Thuận tiện thì có thể bàn công việc.”
“Ba…” Mặc Âu không vui nhìn ông. Cô đưa anh về nhà cô chơi chứ đâu phải kéo đối tác về cho ba cô làm việc.
“Ba biết rồi, không nói chuyện công việc.” Mặc Niên Kiệt gật đầu nhìn con gái, lại cười cười nhìn vết nhăn ở giữa đôi lông mày vừa giãn ra của vợ.
“À phải rồi, cháu có bức tranh cổ làm quà gặp mặt tặng bác trai. Còn quà của bác gái phải chút nữa người của con mới mang đến, xin lỗi bác vì vội quá nên con chưa chuẩn bị chu đáo.” Hàn Thiên Nhược vỗ tay, ra hiệu cho mấy người làm trong nhà Mặc Âu đem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-gap-duoc-bao-boi/3355961/chuong-247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.