Phòng ngủ Mặc Âu, cô đang đứng bên cửa sổ sát đất nhìn thành phố náo nhiệt, sôi động bên ngoài, đầu lại vô thức nhớ tới khuôn mặt đẹp đến yêu nghiệt của Hàn Thiên Nhược.
Không được, phải nhìn mặt anh một cái cho đỡ cơn thèm mới được.
Nói xong Mặc Âu bước nhanh đến bên giường ngồi xuống nhấn nhấn điện thoại gọi đi.
Một giây sau khi chuông reo, đầu bên kia đã nối máy. Tốc độ nghe máy của người bên kia cũng nhanh đến kinh ngạc thật. Chắc là anh cả ngày chờ điện thoại đây.
''Bảo bối''
Mặc Âu nghe xong liền nhũn người: "Ầy, bảo bảo, em nhớ anh quá đi''
Tuy mới quen nhau được mấy ngày nhưng cô vô cùng thích ỷ lại vào anh.
Thích vô cùng.
Đầu bên kia vang lên tiếng cười khẽ: "Nhớ anh như thế nào?"
Mặc Âu không tiết kiệm lời mà nói ra những lời đường mật thực tâm: "Nhớ đến nỗi em muốn bay về nhà ôm anh ngay lập tức"
Hàn Thiên Nhược lười biếng bỏ tay vào túi, đứng một bên cửa sổ sát đất nối dài, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao: "Anh cũng rất nhớ nhớ nhớ em''
Mặc Âu cười vui vẻ: "Em quả là một người biết gây thương nhớ nha"
Đâu ai biết rằng, chính điểm mạnh này của cô lại khiến cho anh phải ghen đến lên bờ xuống ruộng nhiều lần.
''Khi nào em về?''
''Sáng mai em lên máy bay thì chắc là gần chiều tối mới đến nơi''
''Được, mai anh đến đón em''
Mặc Âu hôn chụt một cái vào điện thoại một cái: "Moah, mai gặp lại''
''Ừm...''
''Darlinh à! Em làm người anh trai nhỏ này đợi hơi lâu rồi đó, anh muốn em...''
Mặc Âu trợn tròn mắt nhìn người đàn ông đang đứng dựa vào cửa phòng cô, đôi mắt hiện lên ý trêu chọc nhưng vẫn thấy được sự lạnh lẽo đè nén trong đó.
Cơ mà lời nói đó rất dễ làm người ta hiểu lầm đó...
Lại thêm cả... cả thân trần ẩm ướt như vừa mới tắm kia nữa...
Mặc Âu ném cái gối phóng đến mặt của Lăng Cung quát lớn:
"Anh mặc đồ vào ngay cho em"
Lăng Cung nhẹ nhàng nghiêng người tránh gối, vẫn bình thản đứng đó lãnh đạm nhìn cô, không hề có một chút ý tứ nào là nghe lời cô mặc quần áo.
Vốn dĩ anh mới tắm xong, tiện tay qua đưa quà cho cô luôn, ai ngờ lại bắt gặp cảnh cô đang thân mật trò chuyện với người bạn trai kia.
Quả nhiên, Mặc Âu còn định giải thích với Hàn Thiên Nhược thì anh đã cúp máy mất rồi.
Cô muốn khóc quá đi, chắc chắn bảo bảo nhà cô hiểu lầm rồi, hiểu lầm to luôn.
Mặc Âu phẫn nộ nhìn Lăng Cung: "Anh không thấy em đang gọi điện thoại với bạn trai à?"
Sắc mặt Lăng Cung tối lại, ném thẳng quà đáp lễ cũng là một cái kẹp áo kim cương hình cây kiếm cho Mặc Âu, trước khi rời đi còn để lại lời chế nhạo:
"Bạn trai hay ghen như thế quá vô dụng"
(Bả tác giả: Ủa!!!! Rồi ai trước đó còn đi ghen với chính thuộc hạ của mình vậy)
Mặc Âu câm nín: "............" Bạn trai không ghen thì đâu còn gọi là bạn trai trời, thà nói là bạn thân nghe còn hợp lí hơn.
Quả là ế vợ lâu năm nên một chút hiểu biết này anh cũng không biết, đúng là người nông cạn.
Liệu cô có nên thông cảm không đây?
Nhìn màn hình điện thoại đen ngòm trước mắt, Mặc Âu buồn buồn nhưng đột nhiên nhớ ra điều gì đó liền an tâm hẳn.
Cô quên mất anh là một người vô cùng thông minh cùng quyết đoán, như thế mới đủ tư cách ngồi lên vị trí cao chọc trời là tổng tài tập đoàn Thiên Dương.
Chắc hẳn là anh cũng suy đoán được có người trêu chọc cô nhỉ?
Chắc thế đó.
Buông bỏ lo lắng, Mặc Âu mới bước vào nhà tắm, tiếp tục chuẩn bị cho buổi du ngoạn cuối cùng.
______________
Khác với suy nghĩ của Mặc Âu, giờ đây Hàn Thiên Nhược đâu còn trên mặt vẻ quyết đoán nữa, anh điên loạn hoàn toàn rồi.
Nghe xong giọng nói mập mờ, ái muội của người đàn ông bên kia, cùng lời nói khẳng định sau đó của Mặc Âu. Anh không bình tĩnh nổi nữa mà ném điện thoại xuống sàn, màn hình vỡ tung tóe.
Anh thật sự không khống chế nổi con dã thú đang thoát khỏi người anh nữa rồi, hoàn toàn đã mất kiểm soát.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]