🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Mặc Âu thả ly rượu trong tay xuống, đứng dậy rời ghế, khoanh tay nhìn người phụ nữ đang nổi giận đến giậm chân bình bịch kia.

''Không ngờ hôm nay lại có thể gặp được đại tiểu thư Chu gia ở đây nha, thật hân hạnh''

Tống Diệp ngạc nhiên quay đầu nhìn người phụ nữ bên cạnh.

Thân phận đại tiểu thư của Chu gia không một ai biết trừ những người thân thích.

Sở dĩ anh biết được chuyện này là tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của hai cha con bọn họ.

Còn hầu như tất cả mọi người, kể cả người làm trong Chu gia cũng không hay biết.

Sao người phụ nữ này lại biết được chuyện này?

Quả nhiên câu hỏi này cũng đồng thời khiến người phụ nữ nọ sững người.

''Rốt cuộc cô là ai?''

Mặc Âu lắc đầu, tự nhiên khoác tay lên vai Tống Diệp:

"Cô không cần biết tôi là ai, nhưng tôi có thể nói cho cô nghe những điều tôi biết ở Chu gia, kể cả việc mà gia tộc cô muốn che dấu Tống tiên sinh này''

Mặc Âu khẽ vỗ nhẹ vai của Tống Diệp nói.

Tống Diệp vốn đang cảm thấy khó chịu vì hành động thân mật của người phụ nữ bên cạnh, nhưng vừa nghe cô nhắc đến việc Chu gia có điều che dấu anh thì liền cứng người.

Không hiểu sao anh có một dự cảm không lành...



Khuôn mặt người phụ nữ kia có chút biến sắc nhưng nhanh chóng che dấu:

"Chu gia chúng tôi có thể che dấu Tống Diệp chuyện gì chứ? Đúng là một con đàn bà ngớ ngẩn chỉ biết sủa bậy''

Mặc Âu không thừa lời đôi co với người hạ đẳng, nói luôn một mạch:

"Yo! Vậy sao? Tôi nghe nói Chu gia các người trong khi diệt tộc Tống gia, lại sơ suất để hai mẹ con nhà họ Tống sống sót trốn ra được. Sau đó các người cho người đi tìm tung tích của hai người kia. Thất vọng thay, Chu gia chỉ bắt được người mẹ. Để diệt trừ hậu họa về sau, các người đã đe dọa với đứa con kia sẽ diết chết bà ta nếu không làm theo điều kiện yêu cầu. Người con trai cũng vì để đoạt mẹ thì không còn cách nào khác phải ẩn nhẫn mà nghe lời. Sau đó thì sao, người mẹ kia cũng đã tự vẫn ngay trong phòng giam để giảm gánh nặng cho con trai. Nhưng Chu gia đến việc chôn cất tử tế cũng không có, tiếp tục diễn kịch giả vờ bà ấy còn sống để lợi dụng đứa con trai kia. Như thế nào, lời tôi nói không sai chứ?''

Tống Diệp nghe xong liền ngẩn người, như hồn và xác đã tách đôi.

Đại tiểu thư Chu gia mặt mũi trắng bệch, cả người đều toát ra mồ hôi hột vì sợ hãi chuyện kia bị lộ tẩy, liền lên giọng hét lớn: "Ai chứng minh những điều cô nói là đúng, ăn nói hàm hồ. Các người lên đánh cô ta cho tôi, muốn làm gì cô ta thì tùy, tốt nhất là làm cho cô ta phải chịu nhục nhã. Một con đàn bà bần hàn mà dám đứng đây nói chuyện, quán bar này chắc là cũng không muốn làm ăn nữa rồi''

Khuôn mặt Tống Diệp đột nhiên nổi đầy gân xanh, vô cùng đáng sợ rút lấy dây roi bên hông ra quất mạnh vào dám người đang định tiến đến ra tay với Mặc Âu, máu bắn tung tóe, tỏa ra mùi tanh tưởi khó chịu.

Mặc Âu nhếch môi nhìn Tống Diệp đang điên cuồng hành hạ đám người.

Đứa trẻ này không tệ!

Xử lí xong đám người, hai mắt Tống Tĩnh đầy tơ máu nắm lấy bả vai của Mặc Âu lắc mạnh: "Điều cô nói là sự thật?"

Đầu Mặc Âu lắc lắc liên hồi theo động tác của Tống Diệp.

Ôi! Tôi hoa mắt chóng mặt ù tai!

Cô sợ nếu cậu ta mà lắc thêm mấy lần nữa thì đầu cô cũng muốn rời ra khỏi người mất thôi.

Mặc Âu không chịu nổi nữa mà gạt tay của Tống Diệp ra:



"Cậu lắc mạnh như thế đến miệng tôi còn mở không được nói chi đến việc nói cho cậu biết''

Cô kéo sợi dây chuyền ở dưới lớp áo lên. Đó cũng chỉ là một sợi dây chuyền kim cương bình thường, cho đến khi sợi dây chuyền được lấy ra hoàn toàn. Trong sợi dây chuyền có một chiếc nhẫn thiết kế đơn giản được đính đá màu xanh sapphire tinh tế ở chính giữa.

Mặc Âu đưa chiếc nhẫn cả sợi dây chuyền cho Tống Diệp: "Anh có biết chiếc nhẫn này?"

Tống Diệp nghi hoặc nhìn Mặc Âu đón lấy chiếc nhẫn.

Nhìn tổng thể thì không có gì đặc biệt. Nhưng đổi lại là quan sát kĩ sẽ phát hiện ra trong đá sapphire có màu đỏ xen lẫn xanh, vô cùng kì ảo.

Chính sự phát hiện này cũng khiến Tống Diệp phải khiếp hãi ngẩng đầu nhìn kĩ Mặc Âu, giọng nói còn pha chút sợ hãi:

"Nhẫn sapphire lửa trên thế giới chỉ có duy nhất một chiếc do chính tay bậc thầy điêu khắc nổi tiếng thế giới chế tạo. Chẳng lẽ... cô là thủ lĩnh tổ chức Mabel?"

Mọi người xung quanh chôn chân tại chỗ nghe Tống Diệp kinh ngạc thốt lên.

''Đá sapphire lửa? Đó không phải là kí hiệu để nhận biết thủ lĩnh Mabel tàn nhẫn giết người thành nghiện trong truyền thuyết sao?''

''Thôi không xong rồi! Chuẩn bị có chuyện động trời đây''

''Đám người Chu gia kia vậy mà lại dám đi đắc tội với vị này, quả là gan to bằng trời''

''Không thể trách được! Bọn họ cũng đâu có biết"

"Người ta nói người không biết không có tội. Nhưng đứng trước vị thần này thì việc gì cũng là tội lớn đáng giết''

Đám người Chu gia lúc nãy còn đang tỏ ra chó cậy chủ lớn mà ỷ mạnh hiếp yếu. Giờ thì y như con cọp giấy, người nào người nấy đều run cầm cập, mặt mày xanh lét nhìn Mặc Âu như thấy quỷ tới đòi mạng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.