9 giờ 58 phút sáng tại sân bay Los Angeles.
Mặc Âu mặc một bộ đồ thoải mái, áo T-shirt xanh với quần jean trắng, nửa khuôn mặt được che kín mít bởi kính râm to đùng như đại minh tinh nổi tiếng không bằng.
Nhưng cô nổi tiếng thật mà.
Măc Âu nhìn đồng hồ nữ khảm kim cương phiên bản giới hạn trên tay.
Còn 2 phút.
Lúc này từ phía xa xa, một bóng đen hấp ta hấp tấp chạy tới như bị ma đuổi sau lưng.
Tống Diệp thấy Mặc Âu đang đứng trước cửa sân bay thì lập tức phanh lại, thở phì phò nói:
"Cảm ơn ngài đã đợi"
Mặc Âu hứng thú hỏi: "Chơi vui không?''
Tống Diệp vuốt vuốt ngực ổn định lại nhịp thở, chưa kịp hiểu ý cô, ngơ ngác hỏi lại:
''Chơi gì ạ?''
''Đám người Chu gia''
Tống Diệp vỗ ót một cái, cười cười nói: "Không có gì vui cả! Toàn một lũ yếu xìu chán ngắt. Chỉ tổ làm hại tôi mất ngủ cả đêm''
Mặc Âu cong môi: "Năng lực không tồi! Thế nào, có suy xét lại việc làm tiểu Tam đệ của tôi không?''
Tống Diệp gật đầu, đứng thẳng người ngay ngắn, nhìn Mặc Âu với ánh mắt tràn đầy vẻ sùng bái cùng tín nhiệm:
"Tôi rất vinh hạnh"
Tuy anh đã từng chém giết, đổ máu nhiều lần. Nhưng lần diệt tộc lần này quả thực là vô cùng mới mẻ đối với anh nên cũng có chút hồi hộp, nhiều hơn là căm hận đến tận xương tủy.
Nếu không vì Chu gia, người nhà của anh sẽ không phải chết.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-gap-duoc-bao-boi/2676338/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.