Bóng đèn điện từ các cao áp chiếu rọi lên căn biệt thự mang tên Thịnh Thế.
Vì Mặc Âu cùng Hàn Thiên Nhược rời khỏi buổi tiệc khá sớm nên hiện tại mới hơn 8 giờ.
Sau khi Trương Gia Vỹ rời đi, hai người trở lại với căn nhà quen thuộc.
Bật đèn lên, Mặc Âu mệt mỏi vứt giày một nơi, túi một nơi, thư thái nằm ngả người lên ghế sofa làm từ chất liệu êm ái.
Hàn Thiên Nhược không chút để ý hình tượng của cô có mất hay không, chỉ thản nhiên xếp giày, cất túi lại cho Mặc Âu.
Thấy cô nằm trên ghế một cục, anh hỏi: “Mệt à?”
Mặc Âu nhắm mắt lắc đầu: “Từ khi thành lập ra Victoria thì em đã không còn biết mệt là gì nữa”
Không gian bất chợt đi vào tĩnh lặng.
Hàn Thiên Nhược không nói gì, chỉ đơn giản là ngồi xuống bên cạnh dịu dàng xoa đầu cô nói: “Vất vả cho em rồi”
Có lẽ đây chính là sự dịu dàng hiếm có của đại ma đầu khát máu.
Mặc Âu thấy anh ôn nhu như vậy, không hiểu sao lòng lại mềm nhũn.
Cô muốn yếu đuối một lần.
‘‘Anh đừng nói là anh cho em nghỉ việc về nhà anh nuôi giống trong mấy tiểu thuyết ngôn tình đó’’
Hàn Thiên Nhược vuốt cằm: “Nếu em thích thì có thể. Anh thừa tiền để nuôi em ba đời”
Mặc Âu xua xua tay nói: “Thôi khỏi! Anh chỉ cần giao hết tiền cho em giữ là được rồi”
“Số tài khoản”
Hàn Thiên Nhược móc điện thoại ra, nói một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-gap-duoc-bao-boi/2676288/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.