Rồi đến một ngày nào đó bản thân bạn sẽ tự ngộ ra, trước khi trở thành chiếc lá khô già nua, cằn cỗi, chúng ta cũng đã từng là một chiếc lá non xanh mơn mởn còn đọng hơi sương ẩm ướt, tràn đầy hi vọng về một ngày mới đầy nắng và gió.
Có lẽ đó là khoảng thời gian tự do tự tại nhất của lá.
Đến lúc lá trưởng thành hơn, không còn tự tìm cho mình những niềm vui nữa mà luôn phải phòng vệ bản thân tránh khỏi mọi phong ba bão táp.
Qua đến giai đoạn lá sần sùi đi, nó trầm tính hẳn, cứ ý như đã thông hiểu hết mọi quy luật bất biến của cuộc đời.
Cho dù bạn đang phát triển ở giai đoạn nào, hãy sống như mình mới là một nhành non không màng thế sự bon chen, chỉ đơn giản là sống cho bản thân, khiến bản thân cảm thấy hạnh phúc, thế là được rồi!
Đâu còn nhiều ngày chúng ta được sống đến vậy.
Sinh mệnh đáng giá ngàn vàng, nó còn dùng để ngắm mọi mỹ nhân, ăn hết những món cao lương mĩ vị, hưởng thụ cảm giác được lấp đầy khi có người đẹp trong lòng,… Hẳn là Tần Quân đang nghĩ về lí do này thì hợp lí hơn.
Năm phút dành cho Tần Quân đã trôi qua.
Hàn Thiên Nhược không đợi thêm một giây phút nào nữa, khuôn mặt vốn đã lạnh lúc này còn rét hơn.
Anh thả khẩu súng đã được lau chùi sáng loáng xuống ghế, trước khi đi còn để lại một giọng nói âm u:
“Cô ấy mà xảy ra chuyện gì xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-gap-duoc-bao-boi/2676241/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.