Hàn Thiên Nhược thong dong bước vào thang máy, nhấn xuống số tầng thấp nhất để đi ra khoảng khuôn viên của tòa khách sạn.
Cánh cửa thang máy từ từ đóng lại, bỏ mặc hai sắc mặt đã dần xám ngoét từ lúc nào.
_____________
Dưới khuôn viên khách sạn Lourendar với nhiều loài hoa sặc sỡ.
Vì đang là ban ngày nên có lẽ vì thế mà hoa còn tỏa sáng hơn cả.
Hàn Thiên Nhược nhìn thấy một cô gái ăn mặc có vẻ giản dị đang đứng cạnh chiếc cổng lớn, có vẻ như là đang còn đợi ai đó.
Hàn Thiên Nhược nghi hoặc tiến lại gần cô gái kia, vờ cất tiếng hỏi gặng: “Mặc Âu?”. Truyện Khác
Cô gái kia không buồn quay lại. Sự nghi hoặc trong ánh mắt anh tràn ngập hơn.
Không hỏi nữa, anh bước lại gần. Hàn Thiên Nhược nhìn chăm chú vào nốt ruồi đen trên cổ bên phải nổi bật trên làn da trắng ngần, khóe môi khẽ cong lên một độ vừa phải, không nhạt không sâu.
“Mặc Âu! Quay lại nhìn anh.”
Hàn Thiên Nhược ra lệnh với âm điệu không cho phép người khác từ chối.
Cô gái kia quay lại, nhìn Hàn Thiên Nhược với một ánh mắt hiếu kì: “Anh đang nói với ai đấy?”
Khóe miệng Hàn Thiên Nhược khẽ co rúm:
“Anh nói chuyện với em chứ còn có ai ngoài này nữa.”
Chứ không nhẽ anh nói chuyện với ma! Ban ngày ban mặt lấy đâu ra ma với chả quỷ.
Cô gái ngơ ngác lấy tay chỉ mặt mình: “Tôi? Tôi có quen anh đâu mà anh bắt chuyện với tôi?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-gap-duoc-bao-boi/2676235/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.