Hai người bên kia nãy giờ vẫn nhìn chăm chú cặp đôi bên này, nên chắc chắn sẽ nhận ra được ánh mắt lạnh lẽo kia bắn tới. Nhưng hai người bọn họ không vì sợ hãi mà chạy đi, chỉ xấu hổ cười trừ.
Mặc Âu vừa quay người lại đối mặt với hai kẻ khiến cô phải chờ mòn mỏi kia mắng một tràng:
“Hai đứa khỉ này, chúng mày có biết sư tỷ đây phải đợi mấy phút rồi không hả, cái chân của tỷ chúng mày cũng muốn rời khỏi thân luôn rồi đây này.”
Còn chưa nhắc đến nụ hôn ướt át mà triền miên lúc nãy càng khiến cô mất lực, chân cũng đã mềm nhũn cả lên, chỉ là đang gắng gượng sức mắng chửi cái bọn tiểu đệ vô tâm này đã.
“Ối…!!!”
Mặc Âu trợn tròn hai mắt nhìn Hàn Thiên Nhược đang nhắc bổng người cô lên, nhẹ nhàng ôm theo kiểu công chúa.
“Không phải chân mỏi sao, có anh làm chân thay em rồi.”
Hàn Thiên Nhược nở một nụ cười tựa như gió xuân.
Có thể nói đây là nụ cười mà Mặc Âu cảm thấy đẹp nhất khi anh cười, tim bất giác cũng đập thình thịch vì cử chỉ đầy sủng nịnh mà anh dành cho cô.
Nhưng hai tiểu đệ bên kia thấy nụ cười này thì không sao cảm thấy nổi hết cả da gà da vịt.
“Hai người này đẹp đôi nhỉ Giang nhất đệ!” Tống Diệp đã xem và đánh giá.
Giang Lục nhìn Tống Diệp như kẻ ngốc mới chạy ra từ bệnh viện tâm thần:
“Âu tỷ của mày ngoài ngài Death ra thì cũng chỉ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-gap-duoc-bao-boi/2676231/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.