Mặc Âu thầm thở phào, nhưng theo bản năng lại bật ra câu hỏi: “Thế tại sao anh còn chưa ăn em?”
Hàn Thiên Nhược đột ngột khựng lại, đôi mắt đen tối quay lại nhìn cô: “Vậy là em muốn anh ăn em…?”
Mặc Âu ý thức được cô mới thốt ra một câu hỏi ngớ ngẩn liền vội vàng sửa lại: “Không không, anh nghe nhầm rồi.”
Đuôi mắt Hàn Thiên Nhược cong lên dịu dàng, anh đưa tay vuốt ve đôi môi anh đào của Mặc Âu, ghé sát vào tai cô nói nhỏ: “Anh cần phải chuẩn bị đủ một chút gia vị trước khi làm thịt…”
Khuôn mặt Mặc Âu bất giác đỏ ửng, tim có chút rộn ràng vì câu nói của anh.
Một chút gia vị gì chứ!
Hàn Thiên Nhược bật cười thoải mái khi trêu đùa được cô.
Đến cửa phòng có khắc dòng chữ nạm vàng “President Suite Room” được điêu khắc lên những nét vẽ cầu kì mà độc đáo, Hàn Thiên Nhược quét tấm thẻ từ mở cửa ra.
Căn phòng lớn được bày bố nhiều vật dụng đắt giá, sang trọng, như chiếc giường Kingsize cũng được nạm vàng với nhiều viên đá rubby ngọc bích đính quanh thành giường. Nhưng điều này không còn gì xa lạ đối với hai người.
Mặc Âu thong thả ngồi lên chiếc ghế sofa dài cùng màu với đá rubby ngọc bích, tự rót cho mình một tách trà ngũ vị hương đã được chuẩn sẵn từ trước, sau đó mới nhìn sang Hàn Thiên Nhược đang bận gọi điện thoại cho ai đó.
Đợi anh nghe điện thoại xong, Mặc Âu mới không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-gap-duoc-bao-boi/2676208/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.