Để chứng thực trí nhớ của mình vẫn thuộc loại siêu phàm, Mặc Âu vừa chớp chớp mắt nhìn người đàn ông kia vừa từ từ rút chân ra ngoài.
Người đàn ông lạ mặt: “?”
Rầm! Cánh cửa không một chút do dự mà bị người ta đóng sầm lại.
Tĩnh mịch.
Người đàn ông mặt lạ hoắc lạ huơ bần thần nhấn nút kéo tấm che cách biệt giữa hàng ghế trên và dưới do bị ông chủ bắt cải biến trước đây không lâu, quay đầu nhìn Hàn Thiên Nhược đang ngồi phía sau.
Ý biểu lộ rõ trên mặt: “?”
Không sai! Chính là một dấu chấm hỏi to đùng.
Anh mới vừa làm xong nhiệm vụ tiện đường qua đây. Thấy xe của ông bạn nhà mình liền không nói không rằng mà gõ gõ cửa kính xe, với mục đích tất nhiên là đi nhờ xe về nhà rồi.
Ai ngờ vừa mới ngồi lên xe đã bị tống cho chìa khóa, bắt anh làm tài xế. Tất nhiên điều này cũng không phải là chuyện gì khó tiếp nhận.
Nhưng điều khiến anh khó tiếp nhận đó chính là khi thấy một cô gái tướng mạo bình thường, quần áo bình thường thế mà lại dám lớn mật muốn chui vào trong siêu xe của lão đại nhà anh.
Mặc Âu thầm gào thét: Chị đây đẹp đến mức xuất trần, quá nhiều ánh mắt dòm ngó. Chị đây chẳng qua là muốn bảo vệ bản thân một chút liền nghĩ ra kế ngụy trang. Ngụy trang xong liền hất chị đây tung bay đến đất trời phương Nam luôn phải không.
Đẹp cũng có tội! Xấu cũng có tội!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-gap-duoc-bao-boi/2676201/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.