Nhưng đời đâu ai ngờ. Ông nội nhà anh cũng có tinh thần trượng nghĩa không kém, đó là cách nói mỹ lệ một chút. Còn nói thẳng thì đó chính là người luôn coi trọng mặt mũi mình là số một.
Ông ngay cả trắng đen cũng không điều tra, mà sợ xấu mặt đến nỗi đuổi anh ra khỏi tập đoàn Hoàng Thị trong khi anh còn là thực tập sinh.
Người coi trọng thể diện có khác.
Đến cả cháu ruột của mình cũng thẳng tay ném bay cho tự trời chu đất diệt.
Từ đó trở đi, dĩ nhiên anh cũng không có điên mà lao đầu vào học kinh tế để chui đầu vào cái tập đoàn Hoàng Thị dẻ rách kia nữa.
Anh chuyển sang học võ công khi biết mình có thiên phú dị bẩm từ cái lúc đánh bay bốn cái răng của thằng cơ bắp đáng chết kia.
Giờ nghĩ lại thì cảm thấy hắn ta cũng không đến nỗi đáng chết lắm.
Chỉ là đáng ăn thêm mấy đấm để bay hết hàm răng luôn. Khỏi phải để cho mấy lời nói hèn hạ thốt ra ô nhiễm đến người khác.
Khỏe!
- ---------------
Hàn Thiên Nhược mân mê hết ngón tay này đến ngón tay khác của Mặc Âu, vẻ mặt ngả ngớn nhìn Hoàng Âm: “Sao có thể trả cậu về như thế được.”
Hoàng Âm còn định thở phào gọi Hàn Thiên Nhược là một người bạn tốt nhất thế gian.
Nhưng niềm vui còn chưa bắt đầu đã bị một gáo nước lạnh từ trên đầu đổ xuống. Dập tắt ngọn lửa tình bạn.
“Tôi nói ông ấy trả tiền công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-gap-duoc-bao-boi/2676197/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.