Nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, nãy giờ anh ngồi dựa vào xe lâu như thế, sao còn chưa thấy xe rung chút nào nhỉ? Ít nhất với thể lực ngàn năm không đổ của Hàn Thiên Nhược thì đáng ra xe phải lật luôn rồi mới đúng theo lẽ thường.
Hoàng Âm đang ngồi thẫn thờ cảm khái trăng đêm nay cao quá, sao đêm nay còn tối hơn cả ba ngôi sao đang xoay vòng vòng trên đầu anh.
Nhất thời nghe tiếng đàn ông từ trong xe vang ra, anh mới bừng tỉnh phủi mông ngồi dậy.
Phù! Cuối cùng ông đây cũng được giải thoát khỏi ánh mắt như nhìn kẻ tâm thần của mọi người rồi.
Mở cửa xe, đập ngay vào mắt Hoàng Âm chính là cảnh tượng trăm năm một lần, Hàn Thiên Nhược vẫn như cũ ngồi yên một góc trên ghế, một thân tỏa ra khí thế bất phàm.
Nhưng tay lại không chịu nằm yên như chân. Một tay có thể tạm coi là ngừng hoạt động đang đặt cạnh kính cửa xe đã kéo xuống từ lúc nào.
Gió đêm có chút lạnh quét từng đợt vào khoang xe, tóc Hàn Thiên Nhược rối đi, trông có vẻ biếng nhác nhưng để người ngoài nhìn vào lại cực kì tiêu soái.
Đôi mắt đã khép, nhưng bên tay còn lại không dừng động tóc vuốt ve gò má có chút tàn nhang của cô gái dưới đùi.
Vì tư thế nằm của cô gái là quay mặt về bên ngoài, nên Hoàng Âm có thể nhìn thấy khuôn mặt so với lúc nãy đã có chút ửng hồng nhè nhẹ thấm trên gương mặt cô.
Nhìn cô gái đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-gap-duoc-bao-boi/2676184/chuong-163.html