Hàn Thiên Nhược gật đầu, trong tâm lại bận suy nghĩ . Sau chuyện cô làm cho anh ngày hôm qua, anh không muốn bản thân phải giả bộ lạnh lùng hay cao ngạo nữa.
Vì được thừa kế tất cả các gen di truyền từ mẹ Âu Bắc Tuyết, tính tình anh nhìn bên ngoài khó đoán thế thôi, nhưng bên trong đúng là khó đoán thật.
Nhưng sự giảo hoạt cùng tài ăn nói và làm nũng của anh không thể để nó ngày càng héo mòn như vậy được.
Bóc tách bản chất thật tận sâu bên trong cho người anh yêu, để cô từ từ hiểu rõ con người anh hơn, đây mới chính là hiệu quả mà anh muốn đạt được.
Thông suốt mọi chuyện, Hàn Thiên Nhược như thay đổi thành một con người mới, cười hí hửng chống tay lên mặt bàn rồi đặt đầu lên đó, khuôn mặt nghiêng nghiêng nhìn cô cười đến thâm tình.
Trên cổ tay trắng sáng của anh có đeo chiếc vòng xâu với đá hình mặt trời lúc trước cô tặng.
Mặc Âu nghi hoặc nhìn anh. Vẻ mặt anh cứ có cái gì đó khang khác, cô có thể thấy được. Vừa nãy nhìn anh nghe điện thoại, vẻ mặt tuy dịu dàng, nhưng không hiểu sao cô vẫn cảm nhận được trên đó có tồn tại khí hàn.
Nhưng cô không suy nghĩ nhiều như thế, gương mặt ai rồi cũng ánh lên niềm tâm sự mà thôi. Chỉ có điều… cũng chính vì nó mà cô mới chưa hoàn toàn chấp nhận bồi đắp tình cảm với anh.
Anh còn chưa tin tưởng nên không nói tâm sự lòng mình với cô, sao cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-gap-duoc-bao-boi/2676180/chuong-165.html