Một câu nói rất đủ ý, vừa có cơ hội nói tốt cho Mặc Âu, vừa có cơ hội lấy lòng hai ông bà, lại càng có cơ hội trong việc thông báo cho hai người biết anh chuẩn bị có dự định kết hôn qua chữ “cháu dâu”.
Không sai khi nói cháu trai hiểu lòng thị hiếu của ông bà, anh làm cho Âu Dương Phong cùng Đường Nguyệt Lam cười đến tít mắt.
Đường Nguyệt Lam dĩ nhiên rất vui vẻ khi nghe cháu dâu đang tỉ mẩn chọn quà:
“Có lòng là tốt rồi, quà cáp làm gì cho mệt ra, chỉ biết làm tội con bé.”
Cứ đưa thẳng cháu dâu đến đây coi như đó là món quà bà ưng ý nhất rồi.
Âu Dương Phong cũng phụ họa theo vợ mình: “Bà nội con nói đúng, con đừng ỷ mình có quyền có tiền mà ức hiếp cháu dâu chúng ta.”
“Vâng vâng, để lần sau con sẽ hạ mình làm giúp việc cho cô ấy, không cho cô ấy đi một mình nữa.”
Trong ánh mắt hiền từ nhưng lại minh mẫn của Đường Nguyệt Lam lóe lên tia ngạc nhiên thầm kín. Không biết cô cháu dâu tương lai này của bà có cái gì đặc biệt mà có thể khiến Hàn Thiên Nhược không chút do dự cam tâm tình nguyện hạ mình giúp việc cho con bé.
Chắc là lai lịch không tồi.
Âu Dương Phong thấy cháu trai nửa tháng trước sắc mặt ủ dột mày chau, nói đôi ba câu cũng không ở lại lâu mà về.
Hôm nay gặp lại, ông không khỏi có chút sững sờ. Đã rất lâu rồi, kể từ khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-gap-duoc-bao-boi/2676160/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.