Hàn Y Nặc rũ mi mắt xuống, lông mi che đi suy nghĩ trước mắt.
“Bác sĩ Trương vừa tới, trông cho anh một chút.”
Hạ phu nhân còn muốn nói gì nữa, nhìn thấy chồng mình lắc đầu, nuốt xuống lời nói bên miệng, đổi giọng nói.
“Thân thể Cảnh Viêm còn chưa hoàn toàn khôi phục, hiện tại lại dị ứng thức ăn, buổi tối vất vả con chiếu cố nó một chút.” Nói đến đây dừng một chút, “Tính cách Cảnh Viêm so với người bình thường lãnh đạm hơn, cũng không hoa mỹ xảo ngữ như những người đàn ông khác, cho nên Nặc Nặc, con phải chủ động một chút, hai con đã là phu thê hợp pháp rồi. ”
Bây giờ không yên tâm nhất chính là chuyện kia, giống như một cái gai trong lòng, đâm vào trong lòng cô, ăn ngủ không yên,
Hy vọng Nặc Nặc có thể mau chóng mang thai một đứa bé cho Cảnh Viêm, nếu đến lúc đó thật sự không tìm được thích hợp…, đến lúc đó đứa nhỏ kia cũng có thể.
Hàn Y Nặc vốn đã tự trách mình, không đợi lão phu nhân trách móc nặng nề, chờ đến đây lại là loại thúc giục này.
“Con biết rồi, mẹ, con sẽ cố gắng.”
Sau khi cúp điện thoại, Hàn Y Nặc đứng ở cửa hồi lâu, cảm giác Hạ Cảnh Viêm bên trong, hẳn là gần như ngủ thiếp đi, mới dám rập rạp đẩy cửa đi vào.
Nếu anh không ngủ, chỉ định lại bị anh vô tình đuổi ra.
Đi tới trước giường, nhìn từng chút một không sai biệt lắm, đem đèn trong phòng đổi thành màu vàng ấm áp.
Khom lưng sửa sang lại chăn cho anh một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-ga-cho-giam-tinh/923988/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.