Hạ Cảnh Viêm buông đũa trong tay xuống, cầm lấy khăn ăn, lau khóe miệng một chút, nâng mắt lên, lưng chậm rãi tựa vào ghế ngồi.
Đôi mắt thâm thúy, chú thích Nam Cung Hiên, ngữ khí lười biếng, không mặn không nhạt hỏi một câu.
“Cậu rất nhàn rỗi?”
Thấy anh như thế, Nam Cung Hiên mang theo ý cười mất tự nhiên, lui về phía sau một bước, sợ nhất là anh như vậy! Cùng bàn làm việc của hắn kéo ra một khoảng cách nhất định, giơ tay sờ sờ cổ,
Tránh đi tầm mắt của anh, vừa mới chỉ lo nhìn mỹ nữ, thiếu chút nữa quên đi chính sự.
- Tớ không bận rộn, tranh thủ thời gian đến xem thân thể gần đây của cậu thế nào ~”
Vốn là phụng mệnh lệnh của lão gia tử trong nhà, muốn muốn thăm dò khẩu phong của Hạ Cảnh Viêm.
Nhìn anh đối với mảnh đất Vũ Châu kia, cảm thấy không có hứng thú, nếu anh muốn lấy được mảnh đất kia, nhà mình sẽ không tham dự dự án đấu thầu lần này!
Dù sao cũng là một công trình lớn, nếu cạnh tranh với tập đoàn Hoa Diệu căn bản không có phần thắng nào đáng nói, tiết kiệm công sức hao tổn sức lực.
Nhưng mà không nghĩ tới, ánh mắt không khống chế được, lại nhìn về phía đại mỹ nhân ngồi cách đó không xa, ngồi cũng có thể ngủ, còn có thể ở trong phòng làm việc của Hạ Cảnh Viêm nhìn thấy cảnh tượng đẹp không sao xiết này.
Chậc chậc, nếu chuyện này nói cho Lục Tử bọn họ nghe, phỏng chừng đánh chết cũng không tin.
Lấy điện thoại di động ra, thừa dịp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-ga-cho-giam-tinh/923984/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.