Lê Mẫn Nghi nghĩ nếu như cô sớm biết người đàn ông ngồi ở quầy bar đằng này là Tống Mạc, cô ấy nhất định sẽ không cùng Lục Đình Chiêu đánh cược.
Nhưng trên đời này không có nếu như.
Nhìn thấy Tống Mạc đang ngồi trước mặt, khóe môi Lê Mẫn Nghi cong lên một nụ cười mỉa mai, “Xem ra hôm nay ra ngoài đã quên không xem hoàng lịch.”
Nghe vậy, Tống Mạc nhíu mày, ánh mắt tối sầm.
“Anh Tống, xin chào.” Không giống như Lê Mẫn Nghi, Lục Đình Chiêu vẫn chào hỏi theo phép lịch sự.
Tống Mạc cười gượng, “Xin chào!” Lục Đình Chiêu mỉm cười, sau đó quay đầu lại nói với Mẫn Nghi: “Mẫn Nghi, chúng ta đừng làm phiền anh Tổng nữa, mau trở về thôi.”
Tuy rằng đối với Lục Đình Chiêu vẫn chưa hài lòng nhưng so với việc đứng ở chỗ này với Tống Mạc thì một chút không hài lòng này không tính là cái gì.
Lê Mẫn Nghi chủ động nắm tay Lục Đình Chiêu, không nhìn Tống Mạc nữa, quay người rời đi cùng với Lục Đình Chiêu.
Tống Mạc quay đầu nhìn theo bọn họ, tầm mắt rơi vào chỗ hai người bọn họ nắm tay nhau, trong mắt là một mảnh u ám.
“Sau này không được lỗ mãng như vậy, kẻo lại gặp phải chuyện xấu hổ như vừa rồi.” Lục Đình Chiêu có thể tưởng tượng ra vẻ mặt buồn cười như thế nào của Lê Mẫn Nghi khi nhìn thấy Tổng Mạc.
Anh ấy biết rõ, cô ấy rất ghét Tống Mạc
“Em lỗ mãng?” Lê Mẫn Nghi lạnh lùng nhìn anh ấy, "Còn không phải do anh chọc tức em sao.”
Tùy tiện ôm một cô gái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-cuoi-duoc-tong-tai/1159642/chuong-340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.