Chương trước
Chương sau
“Em không muốn về khách sạn, em muốn ở cùng anh Đình Vỹ
Cho dù Lục Đình Chiêu khuyên thế nào Minh Tiểu Tiểu vẫn không muốn đi cùng cậu, cuối cùng còn trực tiếp ôm lấy Lục Đình Vỹ, cô ta ôm rất chặt làm sao cũng không thể kéo ra được.
Mặt Lục Định Vỹ rất bất đắc dĩ.
Mà Đường Nhã Phương nhìn là khuôn mặt bất đắc dĩ của anh cũng cảm thấy buồn cười nhưng cô lại không dám cười.
Nếu như không phải Minh Tiểu Tiểu uống say, nhất định Đường Nhã Phương và Lê Mẫn Nghi sẽ cảm thấy cô cố ý.
Cuối cùng không còn cách nào khác Đường Nhã Phương chỉ có thể nói: “ Như vậy đi để cho cô ấy về nhà cùng chúng tôi. Ngày mai tỉnh rượu rồi đưa cô ấy về lại khách sạn.
Vì bất đắc dĩ nên bọn họ chỉ có thể làm vậy.
Lục Đình Chiêu giúp đỡ đưa Minh Tiểu Tiểu lên xe của bọn họ, sau đó đưa mắt nhìn bọn họ rời đi. “Lục Đình Chiều sau này anh có thể đừng mang em gái mình theo hay không?”
Nhớ đến tình cảnh hỗn loạn vừa nãy Lê Mẫn Nghi không khỏi tức giận.
Lục Đình Chiêu giơ tay xoa xoa huyệt Thái Dương, giọng nói đầy bất đắc dĩ: “ Anh cũng không biết sẽ xảy ra chuyện như vậy, sau này dù có mang Minh Tiểu Tiểu đi, anh cũng sẽ không cho cô ấy uống rượu.
Thật sự là uống rượu làm hỏng chuyện mà!
Lê Mẫn Nghi nhìn anh xoa huyệt Thái Dương thì chân mày nhíu chặt lại, nhìn cậu như vậy cô rất không thoải mái.
Cô giả vờ giống như vô tình hỏi: "Anh không thoải mái sao?" Nghe vậy Lục Đình Chiêu giương mắt lên, hơi cong môi cười cười: “Em quan tâm tôi sao?” “Tôi không có. Lê Mẫn Nghi hơi chột dạ quay mặt đi.
Là sao cô ấy cứ thích nghĩ một đường nói một nẻo như vậy chứ? Chẳng lẽ cô cho rằng cậu bị mù nên không thấy được ánh mắt lo lắng của cô sao?
Lục Đình Chiêu cười cười, sau đó cầm tay cô, mười ngón tay đan vào nhau. “Chúng ta về thôi!” Cậu nhẹ giọng nói.
Lòng bàn tay của cậu rất ấm áp.
Bất giác Lê Mẫn Nghi cong môi lên, cô nhẹ nhàng nói:
Lục Đình Chiêu cười một tiếng sau đó dắt tay cô đi về phía xe mình.

Bóng của hai người kéo dài trên mặt đất, hai cái bóng xếp chéo vào nhau tạo nên một bức tranh đẹp...
Nếu như nói Đường Nhã Phương không ngại khi có thêm Minh Tiểu Tiểu thì đó chính là gạt người.
Mặc dù Minh Tiểu Tiểu không phải kiểu người Đình Vỹ thích, nhưng thầy cô ỉ lại vào Lục Đình Vỹ như vậy, Đường Nhã Phương vẫn không nhịn được mà ăn giấm chua.
Đường Nhã Phương giúp Minh Tiểu Tiểu đắp kín chăn, sau đó cô quay người lại, tầm mắt rơi vào người đàn ông đang đứng bên cửa, cô mỉm cười nói: “Cuối cùng cô ấy cũng ngoan ngoãn ngủ rồi.”
Vừa nói cô vừa đi về phía anh.
Chờ cô đi tới bên cạnh, Lục Đình Vỹ thuận tay cầm lấy tay cô: “Thời gian còn lại là của anh.
Đường Nhã Phương nhìn thẳng vào mắt của anh, nhấp nháy môi, trong mắt cô có chút do dự. “Em muốn hỏi gì cứ hỏi đi.” Anh nói. “Em.” Đường Nhã Phương cắn môi dưới hít một hơi thật sâu: “Ba anh có thể ép anh kết hôn với Minh Tiểu Tiểu không?”
Nhìn thấy sự bất an của cô, Lục Đình Vỹ giơ tay lên khẽ vuốt ve gò má của cô sau đó dịu dàng nói: “Nhã Phương, ba anh không thể khống chế cuộc đời anh được.”
Đường Nhã Phương bình tĩnh nhìn anh, mặc dù cô biết là như vậy, nhưng cô vẫn luôn mơ hồ có cảm giác bất an. Cô sợ có một ngày nào đó cô sẽ không giữ được tay của anh nữa.
Cô sợ.
Vì vậy cô nắm thật chặt tay của anh giống như anh sẽ rời đi vậy.
Môi Lục Đình Vỹ cong lên, anh nở nụ cười nhẹ, sau đó nhẹ nhàng kéo lấy tay cô, cô còn chưa kịp phản ứng thì liền bị bề ngang lên.
Đường Nhã Phương nhỏ giọng gỗ, cô vội vàng giơ tay ôm lấy cổ anh.
Ánh mắt anh tràn đầy tình cảm nhìn cô, sau đó cong môi cười xấu xa: “Chúng ta làm việc khác, em sẽ không có thời gian suy nghĩ lung tung nữa.”
Lục Đình Vỹ ôm cô đi ra ngoài, căn phòng yên tĩnh trở lại.
Hàn Minh Quân cho rằng mình đã bám được vào một cô gái giàu có, từ đây anh ta sẽ lên đến đỉnh cao của cuộc sống.
Lại không nghĩ tới còn chưa lên được đến đỉnh cao thì đã ngã xuống.

Vẽ mặt anh ta hờ hững, đứng một bên lặng lặng nghe
Dương Y Thanh và ba cô ta nói chuyện. “Ba, làm sao bây giờ?” Dương Y Thanh chỉ cần nghĩ tới con tiện nhân Tống An Nhi bay lên thành phượng hoàng cô ta liền tức giận.
Nghĩ đến từ đây cô ta sẽ thua Tống An Nhi, cô ta liền tức giận, làm thế nào cô ta cũng không nuốt trôi được cục tức này.
Trải qua biến cố hôm nay, mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng ông Dương vẫn không chịu nổi, ông ta đã già đi rất nhiều.
Ông ta lắc đầu than thở, đã hoàn toàn không còn khí thế như trước nữa: “Cha cũng không biết nên làm thế nào.”
Vốn cho rằng tập đoàn xuất hiện vấn đề tiền bạc, ngân hàng lại không muốn cho ông ta vay tiền, nếu như không có vốn rót vào thì tập đoàn chỉ có thể tuyên bố phá sản.
Những kết quả vẫn không đến nỗi quá kém, tập đoàn lại lần lượt tiến vào hoạt động bình thường. Mặc dù ông ta không còn quyền lợi quản lý tập đoàn nhưng dù gì tập đoàn vẫn còn giữ được.
Bây giờ ông Dương cũng chỉ có thể tự an ủi mình như vậy, trong lòng mới có thể thoải mái hơn một chút.
Nhưng Dương Y Thanh lại không nghĩ như vậy. “Ba, chúng ta tuyệt đối không thể để tập toàn rơi vào tay người khác được, đây chính là tâm huyết cả đời của người.
Ông Dương than thở: “Nếu không như vậy thì chúng ta còn có thể làm gì? Cổ phần trên tay cô Tống nhiều hơn tất cả cổ phần của ta và những người khác cộng lại, con còn muốn ta làm gì?”
Lời này của ông ta không hề sai, bọn họ không có cách nào lấy lại tập đoàn từ tay Tống An Nhi.
Dương Y Thanh cau mày lại, cô ta nghiêm túc suy nghĩ sau đó đưa ra một kế hoạch kỳ quái: “Ba, người nói tại sao đột nhiên cô ta lại có nhiều cổ phần như vậy chứ?” “Mua thôi” Ông Dương thuận miệng nói. “Mua sao?” Dương Y Thanh híp mắt một cái, sau đó ánh mắt cô ta hơi mắt sáng lên: “Ba, nếu như chúng ta có thể tìm được chứng cứ Tống An Nhi giao dịch bất chính, có phải chúng ta có thể tố cáo cô ta không?” “y Thanh con muốn làm cái gì?” Ông Dương nhíu mày, không đồng ý nói tiếp: “Con đừng nghĩ đến những thứ này nữa, coi như thật sự bất chính con cũng không có biện pháp đấu lại Tống Văn Mạc. “Con mặc kệ, con không muốn Dương Thị rơi vào trong tay người khác.”
Lúc này Dương Y Thanh liền bộc lộ tính tình ngang ngược của một cô gái nhà giàu. “Y Thanh con có thể yên lặng một chút không?" Ông Dương có chút tức giận, sau đó chỉ tay về phía cái bụng đã nhô lên của cô ta: “Con cũng đã mang thai rồi, con chỉ cần dưỡng thai thật tốt. Đừng để ý đến chuyện của công ty nữa. “Ba!” Dương Y Thanh vẫn còn kiên trì. Thấy cô ta vẫn tiếp tục hồ đồ ngu xuẩn ông Dương trực tiếp trách mắng: “Con thu lại tâm tư đó cho ta, nếu để cho ta phát hiện con lén lút điều tra những chuyện này, ta sẽ đưa con sang nước ngoài dưỡng thai."
Ông Dương đã nói đến mức này Dương Y Thanh biết mình có tiếp tục kiên trì nữa cũng không được gì. Vì vậy cô ta phụng phịu bĩu môi, sau đó đó quay đầu về phía Hà Minh Quân hét ầm lên: “Minh Quân chúng ta về nhà
Dứt lời, cô ta quay đầu ra khỏi phòng làm việc.
Hà Minh Quân cung kính gật đầu với ông Dương một cái sau đó xoay người đi ra.
Lúc này ông thương nói: “Minh Quân trông coi thật kỹ Y Thanh, đừng để cho nó làm chuyện điên rồ gì.” “Vâng con biết rồi.”
Sau khi chào hỏi lần nữa Hàn Minh Quân bước nhanh ra ngoài, ông Dương nhìn thấy trên mặt anh ta hiện lên biểu cảm nham hiểm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.