Chẳng lẽ anh thích đàn ông? Đối mặt với câu hỏi này, Hướng Tranh chỉ cười mà không nói gì, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Tống An Nhi thấy anh ta im lặng chính là cam chịu, đầu tiên là sững sờ, sau đó cười "Haha", tự giễu nói: "Hóa ra tôi thua một người đàn ông."
Hướng Tranh: "......."
Tuy rằng muốn phủ nhận bản thân không thích đàn ông, nhưng bị cô ấy hiểu lầm còn tốt hơn là bị cô ấy truy hỏi, miễn đến lúc đó lại phải giải thích mấy chuyện không được rõ ràng.
Nghĩ đến chuyện Hướng Tranh thích đàn ông, Tống An Nhi thật sự không biết phải diễn tả cảm xúc của cô ấy lúc này như thế nào, có chút chua xót, có chút đắng chát, lại có một chút nhẹ nhõm.
Những nghi ngờ dồn nén ở trong lòng nhiều năm cuối cùng cũng được giải đáp, có thể coi như trút được gánh nặng đi.
“An Nhi” Hướng Tranh nhẹ giọng kêu.
Cô ấy ngước mắt lên nhìn anh ta. “Em đang hẹn hò với Lương Phi Mạc sao?” Hướng Tranh hỏi.
Ánh mắt của Tống An Nhi lóe lên, trong mắt hiện lên một tia giễu cợt, "Tôi có cần phải trả lời vấn đề này cho anh không?"
Trái tim Hướng Tranh như bị bóp nghẹn, khỏe môi miễn cưỡng kéo lên một nụ cười, "Không cần."
Tống An Nhi cười lạnh, "Ừ, không cần thiết đâu, dù gì thì năm đó tôi cũng không biết tại sao mình bị đá, anh nói có đúng không? Anh Hướng."
Cô ấy vẫn còn tức giận.
Hướng Tranh cười khẽ, theo thói quen đưa tay lên sờ đầu Tống An Nhi, nhưng lại bị cô ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-cuoi-duoc-tong-tai/1159624/chuong-322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.