Điều tồi tệ mà cô đáng lo ngại nhất đã xảy ra. Nhìn người đàn ông mình thích đi cùng người phụ nữ khác, Lê Mẫn Nghi không biết phải làm gì.
Bây giờ tâm trạng của cô được miêu tả bằng những từ như là:
Ngột ngạt, buồn tủi và hơi khó thở. Đôi mắt cô trở nên ươn ướt, nhưng cô vẫn cố nén một nụ cười và nói, “Anh về rồi à.”
Nghe thấy tiếng nói, hai người đang nói chuyện lúc này mới nhìn lên, nhìn thấy cô thì sững sờ.
Lục Đình Chiêu phản ứng đầu tiên, ngạc nhiên hỏi: “Sao cô lại ở đây?”
Lê Mẫn Nghi nhún vai, “Anh không trả lời điện thoại. Tôi nghĩ rằng có chuyện gì xảy ra với anh nên vì vậy tôi mới đến đây xem thử.
“Không trả lời?” Lục Đình Chiêu cau mày, sau đó sờ tất cả các túi trên người, rồi cười cười xin lỗi cô, “Tôi xin lỗi, tôi quên mang theo điện thoại di động.”
“Không sao.” Lê Mẫn Nghi mỉm cười, nhưng nụ cười này không qua được mắt anh.
Cô chuyển tầm mắt sang người phụ nữ trong vòng tay anh, một tia lạnh lùng thoáng qua mắt cô, nụ cười giễu cợt xuất hiện nơi khỏe môi.
“Tối nay anh cho tôi leo cây là vì đi cùng cô gái này à?”
Nghe đến đây, Lục Đình Chiêu mới nhớ lại việc anh đã đồng ý với cô, đầu tiên anh mỉm cười xin lỗi cô, sau đó giải thích: “Không phải tôi cố ý không đi mà là Hình Lan không được khỏe, nên tôi đưa em ấy đến bệnh viện và quên mất đã đồng ý với cô về buổi hẹn tối hôm nay”
Hinh Lan?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-cuoi-duoc-tong-tai/1159620/chuong-318.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.