Đường Nhã Phương vươn vai, quay đầu nhìn về phía mấy người cộng sự nỗ lực giống như cô, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ.
Cô đứng lên, vỗ vỗ hai tay.
Những người khác dồn dập ngẩng đầu lên nhìn cô, chỉ thấy cô cười hỏi: "Có đói bụng hay không? Đói bụng thì chúng ta gọi chút gì ăn đi."
"Em đói." Vừa nghe được gọi đồ ăn, Nam giơ tay trước tiên.
Đường Nhã Phương không nhịn được cười: "Cậu là người đầu tiên hỗ đói, vậy thì nhiệm vụ quan trọng như gọi đồ ăn thì giao cho cậu."
"Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!" Nam không nói hai lời lập tức đồng ý, sau đó cầm lấy cuốn sổ đến bên người Đường Nhã Phương: "Chị Nhã Phương, chị muốn ăn cái gì?"
"Chị thì không cần, các cậu ăn đi, muốn ăn cái gì thì gọi cái đó, tôi mời."
Tiếng nói của cô, trong phòng làm việc vang lên một trận âm thanh hoan hô.
Đường Nhã Phương mỉm cười nhìn bộ dạng vui vẻ của bọn họ, sau đó cầm cái ly đi vào phòng giải khát.
Cô luôn luôn không quen ăn khuya, sau đó cô xé một bịch sữa bò, bưng đến bên cửa sổ của phòng giải khát.
Đêm đã khuya, bầu trời đen kịt một màu, không nhìn thấy một tia sáng. Trên mặt đất ánh đèn đường lấp lánh, tạo nên sự chênh lệch rõ ràng.
Nhấp ngụm sữa bò, cô giơ tay nhẹ nhàng vẽ lên kính, đáy mắt tràn ngập ánh sáng mềm mại.
Cũng không biết Đình Vỹ đã về đến nhà chưa?
"Chị Nhã Phương."
Phía sau đột nhiên có người gọi cô, cô quay đầu lại, nhìn thấy Nam đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-cuoi-duoc-tong-tai/1159611/chuong-309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.