Lê Mẫn Nghi bưng hoa quả đi vào thư phòng, thấy ba và Lục Đình Chiêu vẫn đang chơi cờ, liền nhẹ nhàng đem đĩa trái cây đặt lên bàn, sau đó bước đến ngồi bên cạnh Lục Đình Chiêu.
Lục Đình Chiêu quay đầu nhìn cô, nở một nụ cười dịu dàng, rồi lại dời tầm mắt về lại bàn đánh cờ.
Bố Lê liếc nhìn con gái, giọng điệu thản nhiên hỏi: "Sao không ở cùng với mẹ con?"
“Mẹ muốn xem phim dài tập, bảo con không được quấy rầy mẹ.” Lê Mẫn Nghi cảm thấy rất buồn cười khi nhớ đến cảnh mẹ vội đuổi mình lên lầu, cô biết mẹ cô đang lo lắng rằng hai người họ ở cạnh nhau sẽ không hòa hợp.
Nhưng bây giờ xem ra hình như mẹ đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Bầu không khí mà hai người họ đang chơi cờ rất hòa hợp, ít nhất là cô đã trông thấy như thế này.
Sức lực ngang nhau, không ai nhường ai, đánh xong một bàn cờ cũng đã một tiếng đồng hồ.
Lần này, bố Lê đã thua.
Thua mất ba phần tư quân.
“Cảm ơn chú.” Lục Đình Chiêu khiêm tốn nhìn bố Lê, mặt mày hiền hậu, nở một nụ cười nhẹ trên môi.
Bố Lê nhướng mắt nhìn anh một cái, ánh mắt lãnh đạm, không nhìn ra được ông đang vui hay tức giận.
Nhưng Lục Đình Chiêu lại cảm nhận được có ẩn ý không rõ ràng từ bên trong.
Ấn đường không khỏi cau lại, ba của Lê Mẫn Nghi này có phần quá thâm trầm, càng khiến anh có chút không không hiểu được ông ấy.
Anh trầm ngâm nhìn bố Lê đang cúi đầu xếp quân cờ.
Sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-cuoi-duoc-tong-tai/1159600/chuong-298.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.