Từ cửa sổ nhìn ra ngoài màn đêm đã bao trùm tất cả, đèn đường trong sân tỏa ra ánh sáng màu cam lộ ra vẻ yên tĩnh.
Đôi mắt vô cùng trong veo của Đường Nhã Phương nhìn khuôn mặt tuấn tú mà sâu sắc của anh.
“Em muốn gánh vác cùng với anh.” Cô nhẹ nhàng nói.
Em muốn gánh vác cùng với anh.
Câu nói này giống như một viên đá quăng vào bên trong mặt hồ tĩnh lặng không tiếng động ở trong lòng anh làm nổi lên từng đợt gợn sóng.
Anh nhìn thật sâu vào khuôn mặt nhỏ nghiêm túc của cô cảm động đến nỗi khó nhịn được đưa tay ôm cô vào trong ngực.
Đường Nhã Phương ngửa cằm nhìn thẳng vào đôi mắt đen sáng rực của anh, khỏe môi nở nụ cười dịu dàng: “Đình Vỹ, anh có bằng lòng để em hiểu rõ tất cả về anh không?”
“Anh bằng lòng. Kèm theo lời thì thầm khẽ nói anh hôn lên môi của cô.
Anh dịu dàng thâm tình nhẹ mút bờ môi cô, cánh tay mạnh mẽ ôm chặt cô vào lòng.
Đường Nhã Phương nhìn chăm chú lên khuôn mặt tuấn tú của anh cảm xúc ở trong lòng quay cuồng, cô chậm rãi nhắm mắt lại cảm nhận sự dịu dàng triền miên của anh.
Họ ôm hôn say sưa, nhiệt độ trong phòng làm việc dần dần tăng lên, mọi thứ trở nên mơ hồ mà quyến rũ.
Ở một góc khác trong thành phố cuộc sống về đêm chỉ vừa mới bắt đầu.
Lê Mẫn Nghi đi vào trong một club, âm nhạc ở bên trong đinh tai nhức óc, ánh đèn mê lỵ, tốp năm tốp ba người tụ tập cùng một chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-cuoi-duoc-tong-tai/1159591/chuong-289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.