"Phương Phương, em đừng nổi giận, anh sẽ thay đổi mà." Đây có lẽ là lần đầu tiên Vi Vịnh Phong ăn nói khép nép như vậy với cô.
Trước đây cô luôn đuổi theo sau lưng anh ta, hầu như ngoan ngoãn phục tùng mỗi lời của anh ta, hoàn toàn coi anh ta là toàn bộ cuộc sống của mình.
Bởi vì khi đó, cô cho là anh ta yêu cô.
Nhưng kết quả chỉ là một trò cười. Nghĩ tới đây, ánh mắt Đường Nhã Phương càng lạnh.
Sao Vĩ Vịnh Phong lại tới tìm cô, trong lòng Đường Nhã Phương rất rõ ràng, còn không phải bởi vì hiện tại cô là chủ tịch tập đoàn Đường Thị sao?
Còn muốn bù đắp cho cô? Căn bản là đang ao ước Đường Thị!
"Vi Vịnh Phong, anh thật sự muốn bù đắp sao?" Đường Nhã Phương nhìn anh ta.
"Đương nhiên là thật lòng." Vi Vịnh Phong gần như thốt ra ngay lập tức, không chút do dự.
Đường Nhã Phương nhưởng mày: "Vậy anh chứng minh cho tôi xem."
"Chứng minh như thế nào?"
"Chứng minh như thế nào sao?" Khóe môi Đường Nhã Phương câu lên một nụ cười kỳ lạ.
Vi Vịnh Phong cảm thấy có loại dự cảm xấu.
Quả nhiên, chỉ nghe thấy cô chậm rãi nói: "Chỉ cần anh nhảy xuống sông, tôi liền tin anh thật lòng."
Nhảy sông? Sắc mặt Vi Vịnh Phong đột nhiên trắng bệch.
Thấy sắc mặt anh ta trắng nhợt, Đường Nhã Phương hơi mỉm cười một cái: "Sao vậy? Không dám à?"
Vi Vịnh Phong không trả lời, chỉ là nhìn chòng chọc vào cô.
Đường Nhã Phương thu lại nụ cười trên mỗi, nói với giọng lạnh lùng: "Nếu như không dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-cuoi-duoc-tong-tai/1159589/chuong-287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.