Mấy người đàn ông mặc cảnh phục đi đến, người đi đầu tiên đưa thẻ cảnh sát ra: “Chúng tôi là đội cảnh sát hình sự, có người báo cáo nơi này đang tiến hành hoạt động kinh doanh phạm pháp.”
Lương Phi Mạc dừng chân lại, quay đầu, một ánh mắt lạnh lùng không độ ẩm nhìn đến Dương Quốc Khánh, chỉ thấy không ngờ cảnh sát đến chỗ này, mặt mũi ai cũng trắng bệch.
Lương Phi Mạc chậm rãi thu tầm mắt lại, đôi môi mỏng vẽ lên một nụ cười lạnh, buổi tối hôm nay Thiên Thượng Nhân Gian biến mất khỏi Bắc Giang.
Cảnh sát đến lục lọi mọi ngóc ngách của phòng bao, mà Lương Phi Mạc và Dương Quốc Khánh được đưa xuống dưới tầng.
Quán bar lúc đầu náo nhiệt ồn ào giờ phút này rất yên tĩnh, chỉ có ánh đèn đủ màu sắc vẫn lóe sáng như cũ.
Mười người cảnh sát vây lấy một đám người, những người bị vây lại sắc mặt kinh hoàng, có người còn hung dữ trừng cảnh sát.
“Không phải”
Thấy Lương Phi Mạc đi đến, có một cảnh sát liền ra tiếp đón.
Thấy có người tới, cuối cùng cũng lộ ra nụ cười đầu tiên của đêm nay: “Huỳnh Tư.”
Huỳnh Tư cười đập vai anh ta: “Tên nhóc này cậu cũng ở đây à?”
“Có hẹn ấy mà.” Lương Phi Mạc đáp hời hợt.
“Hẹn?” Huỳnh Tư nhíu mày, “Hẹn ai thì cũng không nên hẹn ở chỗ này chứ.” Quan lời nói có thể nghe ra được Huỳnh Tư xem thường nơi này đến mức nào.
Lương Phi Mạc cười, giọng mang thâm ý: “Chỉ một lần này thôi.”
“Tốt nhất là chỉ nên một lần thôi.” Huỳnh Tư tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-cuoi-duoc-tong-tai/1159584/chuong-282.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.