Nhà họ Đường.
Triệu Thanh Bích bưng một bát canh vẫn còn nghi ngút hơi nóng, đi đến cửa một căn phòng trên tầng hai. “Như Ngọc, mẹ có thể vào trong được không?” Giọng nói của bà ta nhẹ nhàng thận trọng.
Trong căn phòng không đáp lại một chút động tĩnh gì, bà ta nhíu mày, sau đó nhẹ nhàng mở cửa bước vào trong.
Trong phòng không có ánh đèn, chỉ là một màu tối mờ mịt.
Triệu Thanh Bích vươn tay bật công tắc trên tường, lúc này, trong phòng mới vang lên một giọng nói lạnh lùng. “Không được bật đèn.
Trong lòng Triệu Thanh Bích có chút run lên, vội vàng thu tay lại, sau đó cố gắng mở to hai mắt để tìm kiếm thứ gì đó trong căn phòng tối mờ mịt. “Như Ngọc, mẹ nấu cho con bát canh này, con mau ăn đi, được không?”“Con đã nói rồi, con không ăn.” “Nhưng mà...”
Triệu Thanh Bích bước lên phía trước, vẫn muốn nói gì đó, đột nhiên có một thứ gì đó rơi cạnh chân của bà ta, khiến bà ta sợ đến mức hét lên, bát canh không cầm chắc trong tay rơi xuống sàn nhà.
Bát canh vỡ tan, canh đổ ra ngoài. “Mau cút đi.”
Những lời chửi bởi vẫn không ngớt, chìm trong sự lạnh lẽo thấu xương.
Triệu Thanh Bích không nên nổi cơn giận giữ, quay người bước đi. “Tách!”
Đèn bật lên.
Căn phòng tối mờ mịt lập tức sáng lên.
Lúc này, Triệu Thanh Bích mới nhìn rõ được người đang nằm trên giường, khuôn mặt tái mét đi tới gần, vò đầu mắng chửi: "Chu Như Ngọc, tại sao con lại không khá lên được vậy? Chỉ vì một tên Vi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-cuoi-duoc-tong-tai/1159563/chuong-261.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.