Tống Văn Mạc bình tĩnh nhìn Lục Đình Chiêu và Lê Mẫn Nghi chằm chằm một lúc lâu, sau đó cong môi nở nụ cười: "Mẫn Nghi, em không cần cố tình tìm người giả làm bạn trai chỉ để từ chối anh."
Đường Nhã Phương kinh ngạc vô cùng, thế mà anh ta đã nhận ra ngay trò vặt của Mẫn Nghi.
Lần này đổi thành Lê Mẫn Nghi đông cứng khỏe miệng rồi, cô cắn cắn môi, xoay đầu một cái, hôn thật sâu lên môi Lục Đình Chiểu.
Đường Nhã Phương thoáng cái trợn tròn mắt, trời mẹ, Mẫn Nghi điên rồi hả?
Cô cẩn thận từng tí một nhìn về phía Tống Văn Mạc, chỉ thấy cả gương mặt anh ta tối sầm, đôi mắt vốn dĩ đã đen mà giờ phút này càng thêm u tối.
Lục Đình Chiêu từng có một lần kinh nghiệm nên giờ rất bình tĩnh, khóe miệng cong lên một nụ cười không đứng đắn: "Nghi, thật ra em không cần ngại đâu."
Lê Mẫn Nghi hơi cau mày, không hiểu cậu nói thế là sao.Cảnh sau đó khiến Đường Nhã Phương không chỉ trợn tròn hai mắt, mà miệng cũng há to.
Tron måt há m!
Chỉ thấy Lục Đình Chiêu nghiêng đầu, đưa tay kéo gáy Lê Mẫn Nghi lại, hôn thẳng lên đôi môi đỏ hơi mở của cô.
Đôi mắt của cô trở nên căng thẳng, trợn mắt nhìn gương mặt tuấn tú sát gần trong gang tấc.
Cô ấy thấy trong mắt cậu lóe lên ý cười, không khỏi tức giận.
Cười cái gì mà cười? Có gì hay mà cười?!
Cô vừa định đẩy cậu nhưng động tác của anh cậu còn nhanh hơn cô, rời khỏi môi cô, chuyển sang bên tại cô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-cuoi-duoc-tong-tai/1159561/chuong-259.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.