Chờ cảnh sát tới đưa Lục Thần Tây đi, Lục Đình Vỹ mới đưa Đường Nhã Phương về nhà.
Sau khi về tới nhà, Đường Nhã Phương lập tức tắm rửa sạch sẽ.
Cả người nhẹ nhàng khoan khoái ngồi dựa vào đầu giường, Đường Nhã Phương cảm nhận được cảm giác như thể vừa sống lại sau đại nạn.
Có điều... Lục Thần Tây kia lại là em trai của Đình VI? Em ho?
Cả đường đi về, gương mặt anh tuấn của Đình Vĩ căng thẳng, dáng vẻ lạnh lùng khiến cho cô không dám mở miệng hỏi anh.
Hình như là... Lúc Lục Thần Tây kia bị cảnh sát đưa đi, còn cố ý nói điều gì đó bên tai Lục Đình Vĩ, cô có thể thấy rõ ràng là gương mặt Đình Vĩ thay đổi hẳn.
Rốt cuộc là nói gì vậy nhỉ?
Lục Đình Vĩ đẩy cửa bước vào phòng, trông thấy dáng vẻ đăm chiêu của cô, hàng mày rậm hơi nhíu lại, từ từ lại gần. "Đang nghĩ gì thế?" Anh mở miệng nhẹ giọng hỏi.Đường Nhã Phương ngớ ra, lập tức nở nụ cười rạng rỡ. "Có nghĩ gì đâu."
Cô nhìn về một hướng khác, để ra chỗ trống cho anh ngồi xuống. Lục Đình Vĩ đưa tay kéo vai cô, kéo cô vào trong lòng mình.
Khẽ tựa đầu lên lồng ngực anh, nghe tiếng tim anh đập trầm ổn, cô cảm thấy vô cùng yên tâm. "Nhã Phương." Anh gọi khẽ khàng. "Da?" "Xin lỗi, khiến em gặp phải nguy hiểm như vậy."
Nghe thấy sự tự trách trong lời nói của anh, Đường Nhã Phương mới ngước nhìn hàm dưới đang cứng chặt lại của anh, khẽ mỉm cười: "Đình Vĩ, đây không phải lỗi của anh, đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-cuoi-duoc-tong-tai/1159559/chuong-257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.