Trong phòng, Đường Nhã Phương khóc một lúc thì dừng lại, cô nhẹ nhàng vỗ lên lưng của Tống An Nhi, im lặng mà an ủi cô.
Thật lâu sau, tiếng khóc của Tống An Nhi mới dần dần ngừng lại, chỉ còn lại những âm thanh nức nở khe khẽ.
Đường Nhã Phương nhẹ giọng gọi: "An Nhi...
Tổng An Nhi không đáp lại.
Cô tiếp tục nói: "An Nhi à, cô và chủ đột nhiên nhận tội, chắc chắn là trò quỷ của bọ Dương Y Thanh, vì thế nên lau nước mắt đi, chúng ta phải đối mặt với nó chứ không phải dùng nước mắt để giải quyết vấn đề, chú và cô còn đang đợi chúng ra rửa sạch nỗi oan cho họ.
Vừa nói ra lời này, chừng mười giây trôi qua, Tổng An Nhi ngẩng đầu, ngồi thẳng người lên.
Cô ấy đem tay lau nước mắt, sau đó miễn cưỡng bày ra một nụ cười: "Tớ sẽ không khóc nữa."
Đường Nhã Phương cười cười: "Ừ, chúng ta đều không khóc nữa. Chúng ta phải kiên cường để đốimặt với những khó khăn trước mắt, nhanh chóng cứu cô chú ra."
Rút khăn giấy ra nhét vào tay của Tống An Nhi: “Nhã Phương, lau mặt đi đã rồi tớ đi gọi bọn họ vào đây."
Trong phòng khách to lớn không khí vô cùng yên tĩnh, còn lộ ra sự nghiêm túc trong đó.
Lương Phi Mạc nắm chặt tay của Tống An Nhi, yên lặng mà truyền cho cô sự an ủi và sức mạnh. "Lần này Dương Y Thanh trực tiếp bắt cô chú nhận tội, chắc chắn là dùng An Nhi đem ra để uy hiếp bọn họ." Đường Nhã Phương suy đoán. "Chắc là thế." Trầm Phi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-cuoi-duoc-tong-tai/1159555/chuong-253.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.