Chương trước
Chương sau
Trong phòng, Đường Nhã Phương khóc một lúc thì dừng lại, cô nhẹ nhàng vỗ lên lưng của Tống An Nhi, im lặng mà an ủi cô.
Thật lâu sau, tiếng khóc của Tống An Nhi mới dần dần ngừng lại, chỉ còn lại những âm thanh nức nở khe khẽ.
Đường Nhã Phương nhẹ giọng gọi: "An Nhi...
Tổng An Nhi không đáp lại.
Cô tiếp tục nói: "An Nhi à, cô và chủ đột nhiên nhận tội, chắc chắn là trò quỷ của bọ Dương Y Thanh, vì thế nên lau nước mắt đi, chúng ta phải đối mặt với nó chứ không phải dùng nước mắt để giải quyết vấn đề, chú và cô còn đang đợi chúng ra rửa sạch nỗi oan cho họ.
Vừa nói ra lời này, chừng mười giây trôi qua, Tổng An Nhi ngẩng đầu, ngồi thẳng người lên.
Cô ấy đem tay lau nước mắt, sau đó miễn cưỡng bày ra một nụ cười: "Tớ sẽ không khóc nữa."
Đường Nhã Phương cười cười: "Ừ, chúng ta đều không khóc nữa. Chúng ta phải kiên cường để đốimặt với những khó khăn trước mắt, nhanh chóng cứu cô chú ra."
Rút khăn giấy ra nhét vào tay của Tống An Nhi: “Nhã Phương, lau mặt đi đã rồi tớ đi gọi bọn họ vào đây."
Trong phòng khách to lớn không khí vô cùng yên tĩnh, còn lộ ra sự nghiêm túc trong đó.
Lương Phi Mạc nắm chặt tay của Tống An Nhi, yên lặng mà truyền cho cô sự an ủi và sức mạnh. "Lần này Dương Y Thanh trực tiếp bắt cô chú nhận tội, chắc chắn là dùng An Nhi đem ra để uy hiếp bọn họ." Đường Nhã Phương suy đoán. "Chắc là thế." Trầm Phi Mạc gật đầu: “Dương Y Thanh nóng vội rồi, dù sao tình hình hiện tại bên Dương Thị cũng không lạc quan lắm." "Tài chính của Dương Thị xảy ra vấn đề, trong chốc lát phải bắt buộc dừng lại mấy hạng mục, tôi đoán hẳn là có quan hệ với việc tham ô lần này." Lục Đình Vĩ bình tĩnh phân tích: "Có người đã chuyển đi một lượng lớn vốn, làm cho tài chính không còn cung cấp được cho các hạng mục mới phải dừng."
Đường Nhã Phương nhíu mày: "Lẽ nào chủ tịch Dương không phát hiện ra là do con gái của mình hay sao?"

Lương Phi Mạc khỏe môi nhếch lên cười nhạo: “Dương Y Thanh ở Dương Thị cũng không phải là cấp cao gì, cô làm gì có cách để chuyển đi một số lượng vốn lớn như vậy, chắc chắn là có giao dịch cùng với mấy người trong cấp cao mới có thể hành động màkhông kiêng nể gì đến tài chính của công ty. "Cô ta hẳn là cảm thấy dù sao tài sản của ba cô ta cũng có một phần là của cô ta, dùng sớm hay muộn cũng như nhau cả."
Đường Nhã Phương mím môi, tiếp tục nói: "Sau khi cô ta phát hiện không vá được chỗ hổng của tài chính nữa, liền động tâm, sau đó cô chú đã bị dính họa, bị bắt chịu tội thay cho cô ta."
Lúc này, Tống An Nhi vốn đang ngồi trầm mặc hồi lâu rốt cục đã lên tiếng: “Ba mẹ tớ là bởi vì tớ mới gặp phải tai họa này."
Trong giọng nói của cô tràn đầy tự trách.
Đường Nhã Phương khẽ thở dài một tiếng: “An Nhi à, đây không phải là lỗi của cậu. Cho dù không có Hàn Minh Quân, tớ nghĩ Dương Y Thanh cũng sẽ đổ lỗi cho cô chú. Dù sao cô chú đều là những người rất tuân thủ quy tắc.
Người tuân thủ quy tắc ở giữa một lũ người không tuân thủ nguyên tắc, chính là những người ngoại tộc, chính là những quả b hẹn giờ cần phải hủy bỏ.
Vì vậy, cô chú chính là quả b hẹn giờ trong mắt những kẻ tham ô này. "Hôm nay Phi Mạc đưa em đi gặp ba mẹ, gặp được rồi em hắn là phải biết làm như thế nào." Ánh mắt thản nhiên của Lục Đình Vĩ dừng lại trên người Tống An Nhi.
Tống An Nhi "Ừm" một tiếng: “Em sẽ làm ba mẹ nói hết những gì họ biết cho em.
Lục Đình Vĩ gật đầu, nhìn sang hướng Lương PhiMạc: “Bên phía Dương Thị, muốn ra tay thì cứ ra tay, không cần lưu lại một đường sống."
Anh bâng quơ nói, Đường Nhã Phương nghe mà kinh hãi: “Các anh là muốn lật đổ Dương Thị hả?" "Chị dâu, dù sao cũng đã cắt đứt nguồn tài chính rồi, sớm muộn gì cũng sập thôi, đau dài không bằng đau ngắn đi."
Lương Phi Mạc vừa nói câu này vừa cười, nhưng ẩn trong nụ cười lộ ra một tia hung ác.
Đường Nhã Phương nhíu mày: “Được thôi, em ủng hộ mọi người."
Dương Thị sụp đổ, Dương Y Thanh sẽ không còn kiêu ngạo được nữa, hơn nữa tên tra nam Hàn Minh Quân kia, vốn dĩ còn toan tính bám vào con gái nhà giàu mà nhanh chóng thăng chức cũng không còn cách nào trèo lên được nữa sẽ trở nên rất thảm.

Đường Nhã Phương vô cùng hài lòng với kết quả như thế.
Bọn họ lại nói chuyện một hồi lâu nữa Lục Đình Vĩ và Đường Nhã Phương mới đứng dậy rời đi.
Tuần lễ tới đây sẽ có một đêm tiệc thiện nguyện, là do Tập đoàn giải trí Hoàng Gia tổ chức, đến lúc đó sẽ có rất nhiều người nổi tiếng trong giới giải trí tham gia, những tay to mặt lớn trong giới kinh doanh cũng sẽ tham gia, vì vậy nó tương đương với một đêm tiệc long trọng.
Đây cũng là nội dung quan trọng nhất gần đây của bộ phận truyền thông Thời đại.Đường Nhã Phương tập hợp tổ phóng viên của mình, mở một cuộc gặp mặt nhỏ. "Chị Nhã Phương, nói thật thì em cảm thấy đêm hội này mấy người nổi tiếng kia đều không phải nhân vật chính, nhân vật chính thực sự là tổng giám đốc Lục Đình Vĩ của Hoàng Gia. Chị nói nếu chúng ta có thể phỏng vấn được anh ấy thì danh tiếng trong ngành của chúng ta cũng được cạ nhiệt mà tăng lên."
Câu này là do cậu nhóc thực tập sinh vừa mới tốt nghiệp Thái Điểu, cậu nói rất phấn khích, những người khác đều bình tĩnh, lòng không nổi một gợn sóng.
Đường Nhã Phương bất đắc dĩ cười: “Nhóc à, cậu không biết tổng giám đốc của Hoàng Gia bình thường không xuất hiện trước truyền thông đại chúng à? Muốn phỏng vấn anh ấy? Trừ khi cậu chán sống rồi."
Cô không phải là đe dọa cậu ta, mà là Lục Đình Vĩ quả thực không thích bị truyền thông phỏng vấn. "Khoa trương như vậy sao?" Cậu nhóc nhíu mày, trên khuôn mặt trẻ tuổi non nớt có chút hoài nghi. "Được rồi, chúng ra không thảo luận về những việc không có khả năng hoàn thành." Đường Nhã Phương cười nói với cậu ta, sau đó tiếp tục nói: "Chúng ta phải tranh thủ đạt được độc quyền tiêu đề về buổi tiệc, sau đó thuận tiện đưa công ty chúng ta lên hot search, để tạo tiền đề cho tạp chí giải trí tạo xu thế sắp ra mắt của chúng ta."
Không sai, Lương Phi Mạc muốn ra mắt một quyển tạp chí mới, gồm toàn bộ các tin tức bát quái của giới giải trí cùng với xu thế mới nhất của giới thời thượng.Tuy rằng tạp chí thời thượng ở trong nước cũng không ít, nhưng Lương Phi Mạc muốn làm ra một loại khác biệt.
Sao cũng được, Đường Nhã Phương cảm thấy khác biệt với mọi người cũng chỉ là một quyển tạp chí thời thượng mà thôi. "Chị Nhã Phương, tin tức như thế nào mới làm được đầu đề đây?" Vẫn là tên nhóc Thái Điểu, cậu rất ham học hỏi, chỗ nào không hiểu sẽ lập tức hỏi. "Ừm..." Đường Nhã Phương trầm ngâm một lát: “Kiểu như tình yêu của tiểu sinh Ngôn Hú đang nổi, tình cảm của hoa đán Trữ Kiều Kiều linh tinh các loại." "Nhưng mà, phó quản lý, Nghiêm Ninh anh ta hình như sẽ không đến tham gia đêm tiệc này." "Cậu ngốc à, tôi nói Nghiêm Ninh là cậu thực sự muốn đi phỏng vấn Nghiêm Ninh à, trong giới giải trí cũng không phải chỉ có mỗi một ngôi sao đang nổi là
Nghiêm Ninh." Đường Nhã Phương tức giận liếc xéo người kia. "Nói chung của làm những gì mọi người có thể chỉ cần ai làm tin tức tốt nhất, đến lúc đó liền có thưởng "
Lời này vừa nói ra, mấy người cấp dưới của cô đều reo lên vui mừng, đặc biệt kích động.
Nhìn thấy bộ dáng vui mừng nhảy nhót của bọn họ, Đường Nhã Phương nhịn không được mà nở nụ cười, quả nhiên một khi nhắc tới có thưởng, mấy người vốn dĩ đang trầm lặng, mệt mỏi đều như sống lai.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.